Chỉ có người trung thành tận tụy với nàng mới tin chắc rằng nàng nhất định sẽ không làm hại nàng ấy.
Xảo Nhi đáng để nàng tin tưởng.
“Em nhìn thấy cái gì?” Nàng bỏ con dao găm xuống bàn.
Xảo Nhi đi đến nhặt con dao găm lên cất vào trong góc tối dưới cái tủ bên cạnh giường.
Nếu như con dao này bị người khác nhìn thấy thì không biết sẽ nghĩ gì.
Sau khi thu dọn xong Xảo Nhi mới quay đầu nhìn nàng: “Lúc nãy em nhìn thấy bóng một nam nhân trong phòng của công chúa.”
Vì khoảng cách quá xa nên không nghe được người bên trong đang nói gì.
Nhưng nàng ấy nhìn ra người này không có ác ý với công chúa, hai người chỉ đang nói chuyện và không xảy ra tranh chấp.
Vẻ mặt Sở Khuynh Ca vô cảm đi về phía chiếc ghế rồi ngồi xuống.
Xảo Nhi đi tới rồi đột nhiên khuỵu chân xuống, cốp một cái rồi quỳ xuống đất.
“Công chúa, em không biết người đang nghĩ gì nhưng em có lời muốn nói.”
“Nói đi.” Tối nay tâm trạng của nàng không được tốt, nàng cảm thấy rất bức bối.
Lòng nàng trĩu nặng, cũng không biết thứ gì đang đè nặng lên đó khiến nàng chỉ hít thở thôi cũng cảm thấy ngực đau nhói.
Nỗi đau không nói nên lời.
Xảo Nhi hít một hơi thật sâu rồi mới ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Công chúa, Xảo Nhi có thể nhìn ra Thế Tử gia thật lòng với người.”
Thực ra nàng ấy chẳng biết gì cả, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy công chúa thỏa hiệp với Thế Tử gia thậm chí có lúc còn tỏ ra yếu đuối, nàng ấy cảm thấy có gì đó khác thường.
Đây không phải là tính cách của công chúa.
Bị ức hiếp đến mức này có lẽ những nữ nhân bình thường sẽ tìm kiếm sự bảo vệ của người khác nhưng nữ nhân đó chắc chắn không phải công chúa.
Công chúa sẽ chỉ nghĩ cách để báo thù chứ chưa từng ỷ lại vào bất kì ai.
“Công chúa, Thế Tử gia đã thay đổi rồi, ngài ấy đối xử với người thực sự rất tốt, công chúa, đến em còn có thể cảm nhận được chẳng lẽ công chúa thực sự không có cảm giác gì sao?”
Sở Khuynh Ca vẫn im lặng hờ hững, Xảo Nhi thực sự không biết nàng đang nghĩ gì.
“Công chúa!” Xảo Nhi vừa quỳ vừa bò đến bên nàng nắm lấy gấu váy rồi khổ sở cầu xin nàng.
“Công chúa, em biết ở đây người phải chịu không ít ấm ức, em cũng biết bọn họ quả thực sự rất quá đáng nhưng Thế Tử gia…”
“Thế Tử gia thì sao? Chưa từng làm hại ta sao?” Sở Khuynh Ca nhướn mày nghiêm nghị nhìn nàng ấy.
“Xảo Nhi, có phải em đã lành sẹo nên quên đau đớn rồi không, em đã quên cách đây không lâu ta suýt chút nữa đã chết trong cái phủ Quốc Công này rồi sao?”