Nàng có ý gì, Sở Khuynh Ca không có tâm trạng đi giải thích.
Bên ngoài cửa sổ là màn đêm u tối, nhưng trong phòng lại có một hơi thở kỳ lạ.
Không biết trôi qua bao lâu, nam tử áo đen mới dần bình tĩnh lại sau cơn chấn động.
Hắn ta cũng đã kìm lại cảm xúc vô tình để lộ ra lúc nãy.
Vẻ mặt hắn ta trở lại vẻ lạnh lùng quen thuộc, hắn ta cười nói: “Không ngờ Cửu công chúa lại có chí hướng lớn như vậy, tại hạ bái phục.”
“Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc tìm ta có việc gì? Nếu như ta nhớ không nhầm thì ta từng nói ngươi đợi tín hiệu của ta.”
Hôm đó ở khu rừng bên hồ Bích Ngọc nàng đã nói rất rõ ràng.
Trước khi thời cơ chín muồi thì không cần thiết phải gặp mặt.
Nam tử áo đen lạnh nhạt nói: “Tại hạ không biết cái gọi là thời cơ chín muồi mà Cửu công chúa nói là đến bao giờ, nhưng tại hạ không có nhiều thời gian.”
Người của hắn ta không thể ở lại hoàng thành quá lâu.
Mấy ngày nay Phong Ly Dạ đã phát hiện ra gì đó và có mấy huynh đệ của bọn họ cũng đã rơi vào tay Phong Tứ.
Để không làm bại lộ hành tung của những người khác các huynh đệ bị bắt đã lựa chọn uống thuốc độc tự sát.
Chuyện như vậy không thể tiếp tục xảy ra và phải tiến hành kế hoạch hợp tác với Cửu công chúa sớm hơn dự định.
“Người cho rằng Phong Ly Dạ là kẻ dễ bị lừa như vậy sao?” Trong thời gian ngắn như vậy hắn thực sự đã tin tưởng nàng rồi sao?
Sở Khuynh Ca lạnh lùng nói: “Ta không chắc.”
“Ta chỉ biết trong yến hội tối nay Ly Thế tử hình như chưa từng rời mắt khỏi người.”
Vì vậy, việc hắn đã tin tưởng nàng hay chưa căn bản không cần phải nói nhiều nữa.
Ánh mắt Sở Khuynh Ca trở nên u ám, nàng nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ trên mặt hắn ta: “Tin tức của các hạ quả thực là rất nhanh chóng ngay cả trong cung cũng có tai mắt của ngươi!”
“Không có chút bản lĩnh này thì sao có thể làm chuyện lớn.” Nam tử áo đen không hề tỏ vẻ khiêm tốn, có lúc khiêm tốn chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Cửu công chúa, tại hạ cũng phải chúc mừng người, Thế Tử gia dường như thực sự đã xa vào lưới tình của người rồi.”
“Ha, ngươi đánh giá Phong Ly Dạ quá đơn giản.”
Thích một người là chuyện dễ dàng như vậy sao?
Trước đây không lâu thậm chí hắn đã từng nói, nếu như nàng không thể cứu sống Phong Thần Mặc thì hắn sẽ tự tay gϊếŧ chết nàng!
Mấy ngày vừa qua tiếp xúc với hắn, dường như hắn quả thực đã thay đổi rất nhiều nhưng ai mà biết được liệu đây có phải là một mưu kế khác của hắn hay không?
“Các hạ, ta khuyên ngươi lúc làm việc tốt nhất là nên cẩn thận một chút, cũng đừng tự cho mình là đúng, còn ta thì sẽ không ra tay khi chưa nắm rõ về đối phương.”
“Người còn cần bao nhiêu thời gian? Hay là ta giúp người thử hắn?” Hắn ta thực sự không chờ nổi nữa rồi.
“Không cần!”
“Cửu công chúa, nếu đã là hợp tác thì mong người hãy hiểu cho những khó khăn của ta, huynh đệ của bọn ta đang phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn, đó là thứ mà một cô nương như người không thể tưởng tượng nổi.”
Nam tử áo đen có chút tức giận, cái gọi là tin tưởng hay không tin tưởng mà nàng nói đối với hắn ta chẳng có khác biệt gì lớn.
Dựa vào biểu hiện của Phong Ly Dạ tại yến hội đêm nay xem ra tên nam nhân này quả thực là đã xa vào lưới tình.
“Cửu công chúa cứ trì trệ không đồng ý đáp ứng chẳng lẽ người đã đổi ý rồi sao?”
Nam tử áo đen nheo mắt đột nhiên bước nhanh về phía nàng.
Lần này Sở Khuynh Ca lùi lại phía sau nửa bước: “Đây là phủ Quốc Công, chỉ cần ta hét lên thì ngươi sẽ không thể thuận lợi chạy thoát.”
Nam tử áo đen dừng lại nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tại hạ to gan xin hỏi có phải công chúa đã động lòng với Phong Ly Dạ rồi không?”
Nếu nàng thực sự động lòng với hắn thì thực ra hắn ta có một cách khác để đối phó với Phong Ly Dạ đó chính là lấy nàng làm mồi nhử!
Sở Khuynh Ca lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Tính kế với hổ vốn dĩ là một chuyện nguy hiểm.
Nếu không cẩn thận sẽ bị hổ ăn thịt!
Nhưng nàng dường như không để ý cũng chẳng có ý sợ hãi.
Nàng chỉ nhếch môi mỉm cười, nụ cười rất lạnh lùng rất vô tình.
Ngón tay nàng thon dài chạm vào mép bàn rồi từ từ lướt qua.
Đôi mắt trong veo như nước dần nhuốm màu thù hận: “Ngươi sẽ thích một kẻ vì người khác mà có thể gϊếŧ ngươi bất cứ lúc nào sao?”