Hôm nay Phong Li Dạ đã trở lại sau chấn thương.
Hầu hết tất cả các tướng sĩ đều đến thăm hỏi, cho dù sợ hắn không muốn gặp, cũng đều trấn thủ phía ngoài màn trường.
Sau khi Sở Khuynh Ca trở về, vậy mà lại không đến tìm hắn ta! Mặc dù, hắn ta không hiểu tại sao bản thân lại bận tâm chuyện này.
“Người... nữ nhân đó?”
Phong Tảo trầm tư hồi lâu mới đột nhiên phản ứng lại: “Bẩm thế tử, công chúa sau khi trở về, luôn ở lại trong doanh trướng, chưa từng bước chân ra ngoài nửa bước.
“Đang làm cái gì?”
“Nghe nói Lam Vũ đã hỏi Phong Tứ một bản đồ địa hình và đưa nó cho Cửu công chúa.”
Phong Li Dạ không nói, người phụ nữ này, văn dốt võ dát, không có chút thông minh nào, nàng ta có thể hiểu được điều gì?
Sở Vị Vân nghe Phong Li Dạ hỏi về Sở Khuynh Ca, trong lòng ngập tràn oán hận không vui!
Lúc này, lập tức nhẹ nhàng nói: “Khuynh Ca muội muội từ nhỏ đã không thích những thứ này, sợ rằng... sợ rằng muốn Dạ ca ca cảm thấy muội ấy cũng đang chăm chỉ”
Ý đồ lộ rõ, ẩn ý rằng Sở Khuynh Ta chẳng qua chỉ là để lấy lòng Phong Li Dạ nên mới giả vờ xem bản đồ. Trong mắt Phong Li Dạ xẹt qua một tia ghét bỏ, với tính cách của hắn ta, vô cùng ghét bỏ người dối trá.
Hắn ta phất tay, Phong Tảo lùi xuống.
Phong Nguyên Hạo cũng đứng dậy: “Đại ca muốn đi nghỉ ngơi sao? Vậy thì đệ và Vân quận chúa đi trước...”
“Vân nhi muốn ở lại hầu hạ Dạ đại ca” Sở Vi Vân đỏ mặt cúi đầu, ngượng ngùng.
Lúc nhắm mắt lại, một cảnh tượng chợt lóe lên trong đầu một cách không thể giải thích được: Hắn đè lên người người phụ nữ, cúi đầu, mở to đôi mắt và hành động thô bạo trên ngực nàng ta.
Nhất thời, trong đầu hiện lên hình ảnh chấn động!
Hắn ta lại chủ động chiếm tiện nghi của nàng?
Không! Nhất định không hồ đồ đến nỗi không biết mình đang làm gì. Chắc là những gì nàng đã làm với hắn đã cám dỗ hắn trong vô thức!
Đêm rất khuya rồi. Đêm đen, khi một tia sáng trắng dần hiện lên phía đằng đông, màn đêm cũng sắp qua đi.
Không ai nghĩ rằng, vào một ngày tờ mờ sáng, Xảo nhi đã vội vã xông vào phòng của Sở Khuynh Ca: “Công chúa, đã xảy ra chuyện rồi!