“Thế tử… gia thật biết… nói đùa, ha ha.”
Ý cười trên môi Sở Khuynh Ca, nhất thời cứng ngắc.
“Muốn biết bổn thế tử có nói đùa hay không sao?” Phong Ly Dạ híp mắt, đột nhiên nghiêng người lại gần.
“Không muốn!” Sở Khuynh Ca sợ tới mức lùi về phía sau.
Nhưng, khoang trong xe ngựa không lớn lắm nàng có thể lùi đến đâu được chứ?
Không cẩn thận, bùm một tiếng, sau lưng đụng phải vách tường, không thể lùi tiếp nữa.
Trên thực tế Ly thế tử người ta căn bản không qua đó.
Nam nhân này, chân dài khiến người ta đố kỵ oán hận!
Chân vươn ra đặt bên cạnh nàng, cẳng chân lập tức đè vào làn váy của nàng, ngay cả cơ hội chạy trốn nàng cũng không có.
“Thế tử gia, chàng đè ta.” Sở Khuynh Ca nhẹ nhàng kéo váy.
“Ta đè nàng?” Hắn không nặng không nhẹ hừ một tiếng, đôi mắt sâu thẳm nhuốm một tia du͙ƈ vọиɠ.
“Bổn thế tử đè nàng như thế nào? Vu tội như vậy là muốn Bổn thế tử biến chuyện nàng nói thành sự thật sao?”
“…” Nghe thấy vậy, thái dương Sở Khuynh Ca treo đầy vạch đen.
Nhưng nàng không dám phản bác, nam nhân này, bá đạo tùy hứng, không có chuyện gì là hắn không dám làm.
“Ta chỉ nói là, thế tử gia chàng đè trúng làn váy ta rồi… Cái kia, không có gì, chàng thích thì tiếp tục đè đi, ha ha.”
Nàng nhận lỗi có được không? Dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm nàng, áp lực hơi lớn đấy.
Nhưng rất rõ ràng, đối phương căn bản không có ý định buông tha cho nàng!
“Thật không? Ta đè nàng chỗ nào, lấy ra xem xem nào.” Nói xong, vậy mà thực sự kéo làn váy nàng ra, dùng sức muốn kéo qua đó.
Sở Khuynh Ca sợ tới mức trợn tròn mắt nhìn hắn, lập tức túm chặt làn váy của mình: “Không có! Thế tử gia, chàng thích đè thế nào cũng được, đừng kéo xuống!”
Đợi lát nữa còn phải gặp mặt Thái hậu, có thể còn gặp Hoàng thượng, nhưng Xảo Nhi không chuẩn bị cho nàng bộ xiêm y thứ hai đâu.
Nếu như xé rách, lát nữa xuống xe sẽ bị người ta chê cười đấy.
“Thế tử gia…”
“Thực sự thích đè thế nào cũng được hả?”
“…” Mẹ nó! Giọng điệu nguy hiểm này, người nào trì độn cũng có thể ngửi ra được!
“Ta, ta nói là, váy, váy của ta mặc sức chàng đè thế nào cũng được…”
“Được, nàng cởi váy ra, để Bổn thế tử mặc sức đè!” Hắn lại kéo một cái nữa.
“…” Sở Khuynh Ca nhất thời kinh hồn táng đảm, nhanh chóng giữ váy mình lại.
Người này, có thể nói năng tử tế được không? Sao nàng nói gì cũng sai hết vậy?
Đằng trước, Phong Tảo cố gắng hít sâu, liều mạng duy trì sự bình tĩnh trên mặt.
Xảo Nhi cũng thiếu chút nữa không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.
Nhưng mà, Thái tử gia vẫn còn chưa hết giận đâu, lúc này nàng ấy không dám cười.
Kết quả chọc giận Thế tử gia, tuyệt đối không phải giỡn chơi đâu.
Trong xe ngựa, Sở Khuynh Ca hoàn toàn đầu hàng rồi!
“Thế tử gia, ta xin lỗi chàng, đừng giày vò ta nữa được không?”
Còn tiếp tục kéo như vậy, váy của nàng quả thực không thể đi gặp người khác được đâu.
Hiện tại váy nàng đã bị hắn kéo đến nhăm dúm dó rồi, vẫn chưa bị hắn kéo rách tuyệt đối là do hắn hạ thủ lưu tình đấy.
Nhưng nàng không thể đánh cược được, ai biết một giây sau, váy của nàng có thực sự bị hắn xé thành mảnh nhỏ không?
“Thế tử gia, ta sai rồi, xin thứ lỗi!”
Nhận sai phải thành khẩn, nàng đáng thương nhìn hắn, tuyệt đối đủ thành ý!
“Sai rồi?” Nam nhân nào đó gương mặt vẫn lạnh như băng, nhướng mày, cao cao tại thượng nói: “Sai chỗ nào?”
“Ta không nên cho rằng cơm trứng chiên chàng làm trông buồn nôn… Không! Ý của ta là, thực ra lần đầu tiên chàng xuống bếp làm được như vậy đã là không tồi rồi! Thật đấy!”
Sở Khuynh Ca nhẹ nhàng kéo góc áo của hắn, đôi mắt to chớp chớp tỏ ra vô tội.
“Thực ra ta rất cảm động, chỉ là… cái đó, ngươi biết mà, ta quá kiêu ngạo, rõ ràng cảm động đến muốn lấy thân báo đáp…”
Không ngờ những lời này trong nháy mắt hắn nghe xong rất thỏa mãn, rất nghiêm túc!
“Nàng muốn lấy thân báo đáp sao, Bổn thế tử phê chuẩn!”