Phong Ly Dạ nhìn Sở Khuynh Ca.
Sở Vi Vân lập tức nói: “Dạ ca ca, nàng ta không chỉ muốn đánh ta mà còn nhục mà dì Nguyệt nữa!”
Yến Lưu Nguyệt muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Trước đó nhi tử ngỗ ngược với bà ta đến bây giờ vẫn chưa nói ra nửa lời xin lỗi với bà ta đâu.
Nhi tử chưa nhận sai, bà ta thân là một người mẹ cũng không muốn tự hạ thấp mình mà chủ động nói chuyện với hắn.
Phong Ly Dạ không quan tâm đến Sở Vi Vân, trực tiếp đi đến trước mặt Yến Lưu Nguyệt: “Mẹ.”
Yến Lưu Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, vẫn không thèm để ý đến hắn.
Nhưng lần này Phong Ly Dạ lại không giống như trước kia, sau khi chọc tức bà ta thì mặc cho bà ta tùy ý quở trách.
Hắn qua đó chỉ là dựa theo lễ tiết chào hỏi với bà ta một tiếng mà thôi.
Sau đó đi đến chỗ Sở Khuynh Ca.
Khuôn mặt Yến Lưu Nguyệt biến sắc.
Sự thay đổi của nhi tử, đến bây giờ bà ta vẫn không thể nào tiếp nhận được.
Lẽ nào có thê tử rồi, trong lòng nhi tử đã không có chỗ giành cho mẫu thân như bà ta sao?
Sở Vi Vân đi phía sau Phong Ly Dạ: “Dạ ca ca, nàng ta…”
“Ngươi cảm thấy một vết sẹo trên mặt còn chưa đủ đẹp sao?” Phong Ly Dạ không quay đầu lại.
Nhưng sự vô tình này thành công khiến Sở Vi Vân bị dọa sợ mà ngừng bước.
Nàng ta vội vàng quay lại phía sau Yến Lưu Nguyệt, hoảng sợ ngón tay run rẩy.
Phong Ly Dạ thay đổi rồi, hắn thực sự thay đổi rồi!
Bắt đầu từ thời khắc hắn ra tay tổn thương mình, nàng ta nên nhìn thấy rõ ràng, hắn đã trở nên vô cùng đáng sợ.
Chỉ là nàng ta vẫn không muốn tiếp nhận sự thật, cũng không can tâm!
“Vân Nhi, chỉ là nó bị che mất tâm trí thôi, cho nó một chút thời gian, nó sẽ tỉnh táo lại thôi.”
Lúc này Yến Lưu Nguyệt cũng bất lực.
Khuyên Sở Vi Vân cũng đồng thời khuyên nhủ chính mình.
Rốt cuộc cần bao nhiêu thời gian nhi tử mới biết chỉ có người làm mẹ như bà ta mới đối xử thật lòng với hắn?
Sở Khuynh Ca không phải là người tốt, mà là yêu nữ, bụng dạ xấu xa ngấm ngầm toán tính quỷ kế, nhưng đáng tiếc, bây giờ nhi tử chỉ tin tưởng nàng ta!
Phong Ly Dạ đi đến trước mặt Sở Khuynh Ca, vẻ mặt lạnh nhạt không chút gợn sóng lúc này có vài phần u ám.
“Lên xe.”
Hắn đi lên trước, một thân hàn khí.
Sở Khuynh Ca thực sự mong vừa rồi tên này bị Sở Vi Vân dẫn đi.
Không muốn đi cùng người khác lại đến cho nàng trưng cái bản mặt này cho nàng xem, có thể đừng kiêu ngạo như vậy được không?
Phong Tảo đi đến trước mặt nàng, cung kính nói: “Công chúa, mời lên xe ngựa.”
“Ò!” Bất đắc dĩ, chỉ có thể lên xe trước rồi nói.
Quả nhiên, lên xe rồi, Phong Ly Dạ cũng không cho nàng sắc mặt tốt.
Sở Khuynh Ca cảm thấy buồn chán, tiện tay lấy binh thư ra, lật xem.
Nữ nhân này vậy mà không thèm để ý tới hắn!
Nam nhân ngồi đối diện gần như bị nàng chọc tức muốn thổ huyết!
Không phát hiện ra hắn vẫn còn đang tức giận sao, trong thoải mái thế kia cơ mà! Nữ nhân thiếu đòn này!
Sở Khuynh Ca quả thực xem binh thư đến mê mẩn.
Ban đầu cho rằng hai người ngồi chung trong xe ngựa, chắc chắn sẽ rất xấu hổ, nàng đại khái cũng không sẽ không chịu nổi.
Nhưng không thể ngờ, binh pháp tôn tử mà trước đó nàng không thèm để ý, khi nàng ở thời đại này mỗi lần nhìn thấy là lại có thể lĩnh hội được một điều mới mẻ!
Quả nhiên là đồ tốt!
Đột nhiên, bộ sách trước mặt bị người ta đoạt lấy.
Trong lòng Sở Khuynh Ca căng thẳng, ngẩng đầu đang muốn oán trách thì ánh mắt không cẩn thận chạm phải ánh mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh lẽo không thấy đáy của hắn.
“Cái đó…”
Đối diện với tầm mắt lạnh như băng của hắn, lòng nàng không hiểu sao run rẩy, khóe môi nàng miễn cưỡng kéo một nụ cười, nói: “Chàng cũng muốn xem sao, không phải chàng đã xem rồi sao?”
“Bổn thế tử muốn xem.”
Khuôn mặt của Phong Ly Dạ còn tối mịt hơi cả sắc trời ban đêm nữa!
“Nhưng bổn Thế tử muốn nhìn thân thể của nàng!”