Cả hai cùng đi về phía chiếc giường lớn ở giữa phòng.
Không phù hợp cho trẻ nhỏ! Không được nhìn!
Xảo Nhi vội vàng thu dọn bánh ngọt và nhanh chóng lui ra ngoài.
Phong Tảo sợ mình vô tình nhìn thấy thứ không nên thấy, nên hắn ta bám vào tường mò mẫm tìm đường ra ngoài.
Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng có một bầu không khí vô cùng ám muội.
Nhưng có người đến bây giờ vẫn nghiêm túc như cũ: “Làm sao bị thương?”
Sau khi đặt Sở Khuynh Ca xuống giường, hắn tiếp tục cầm chân nàng, đặt trong lòng bàn tay.
Đúng như hắn đã ước tính, quả nhiên, chiều dài thậm chí còn không bằng lòng bàn tay của hắn.
Thoạt nhìn thì nhỏ bé tinh tế, lại trắng nõn, mềm mềm giống như không có xương.
Sau khi nắn bóp, hắn cảm thấy rằng khi cầm bàn chân nhỏ này cảm giác rất tốt.
“Ta không có bị thương, chàng đừng làm vậy, nhột lắm… A! Nhột! Buông, buông ra… Ha ha …”
Ôi! Nàng cái gì cũng không sợ, nhưng lại rất sợ nhột, đừng có chạm vào lòng bàn chân nàng, nàng sẽ nhột đến chết mất thôi!
Phong Ly Dạ dường như đã phát hiện ra một lục địa mới, hắn không những không buông tha mà còn tiếp tục bóp nhẹ vài cái.
“Ha, ha ha ha, không, không được, đừng chạm vào… Ha ha ha…”
Sở Khuynh Ca cười đến mức nước mắt trào ra, nhưng người nam nhân đó vẫn không có ý định buông tay.
“Nàng sống ở Thanh Vân Uyển của ta mới vài ngày mà chân đã bị thương, đó là do ta tiếp đãi không chu đáo.”
Hắn vẫn rất bình tĩnh, ngoại trừ nhịp tim và hơi thở hơi gấp gáp vì nhìn thấy bàn chân trắng trẻo và mềm mại kia, thì thoạt nhìn cả người có vẻ rất nghiêm túc.
“Nếu không thể làm cho đôi chân của nàng cảm thấy tốt hơn, thì chẳng phải bổn thế tử không hiểu lễ nghĩa?”
“Không, không, ta… Không, ta không sao… Ha, ha ha! A! Ha ha ha…”
Trước giờ Phong Ly Dạ chưa bao giờ biết rằng một người có thể sợ nhột, lại có thể sợ đến mức này.
Thực ra hắn cũng không làm gì cả, chỉ cầm chân của nàng mà nhéo vài cái.
Nhưng nàng nhột đến mức ngã xuống giường, thân thể xinh đẹp yếu ớt vẫn không ngừng phập phồng lên xuống trong tầm mắt của hắn.
Thở hổn hển! Nàng cười đến mức gần như không thể thở được nữa.
Thật vất vả lắm cuối cùng Phong Ly Dạ mới không tiếp tục tra tấn chân của nàng, lúc này Sở Khuynh Ca mới mở mắt ra và nhìn hắn.
Không ngờ khuôn mặt hắn lại gần mình như vậy!
Phong Ly Dạ cũng không biết chính mình đã cúi xuống từ lúc nào, hắn dùng một tay giữ chân nàng và dùng tay kia chống bên hông nàng.
Ánh mắt tùy ý khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ bé của nàng.
Vừa rồi nàng cười đến mức chảy nước mắt, đôi mắt to tròn ướŧ áŧ, long lanh như bảo thạch.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay đỏ bừng, nàng gần như nghẹt thở vì cười, khuôn mặt không thể thở được nên đỏ bừng.
Đôi môi mỏng khẽ hé mở, vẫn còn hơi thở hổn hển.
Nhưng sau khi bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của hắn, hô hấp của nàng lại rối loạn, dường như có cảm giác nghẹt thở không thở ra được.
Bọ họ… Có phải đã quá gần nhau không?
Hắn nằm bên cạnh nàng với tư thế như vậy, khoảng cách giữa hai người thực sự quá gần!
Sau khi nhận ra điều này, cuối cùng Sở Khuynh Ca cũng có phản ứng, nàng lập tức muốn đứng dậy.
Nhưng hắn đột nhiên nghiêng người về phía trước.
Nàng sợ tới mức lập tức ngã về phía sau, nếu không, sẽ chạm mặt hắn!
“Thế tử gia…”
“Gọi ta là Ly Dạ.” Giọng hắn trầm thấp và khàn khàn, mang một hương vị gợi cảm và mê hoặc lòng người.
Sở Khuynh Ca cũng không biết chính mình đang nghĩ gì, thế nhưng nàng lại ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ly Dạ… Ưm!”
Tất cả mọi lời nói của nàng đều bị hắn chặn lại hoàn toàn.
Thời điểm bốn cánh môi mỏng chạm vào nhau, dường như có cảm giác trời đất quay cuồng, đầu óc nàng hoàn toàn sụp đổ!