Xém chút nữa Xảo Nhi đã chết ngạt vì miếng bánh!
Khi Thế tử gia bước vào cửa, Sở Khuynh Ca vẫn còn một chân vắt trên ghế, còn chưa kịp rút chân lại.
Phong Tảo theo sau bước vào cửa, nhưng lại bị Phong Ly Dạ đẩy mạnh ngược lại vào tường.
Vì vậy, hắn ta chỉ có thể ôm cái trán đau nhức của mình, đối mặt với bức tường, một chút cũng không dám quay đầu lại nhìn.
Hắn ta cũng không biết Cửu công chúa đang làm gì, liếc mắt một cái cũng không được!
Thế tử gia dường như ngày càng keo kiệt hơn.
Phong Ly Dạ nheo mắt lại, ánh mắt dừng lại trên bàn chân trần nhỏ nhắn của nàng.
Đúng là chân trần!
Nữ nhân này đang muốn quyến rũ hắn sao?
“Thế, Thế tử gia!” Xảo Nhi la lên một tiếng, sau đó lập tức quỳ xuống, nửa miếng bánh vẫn còn trong miệng, nàng ấy sợ đến mức nuốt xuống cũng nuốt không nổi, nhổ ra cũng nhổ không được, rất là đáng thương.
“Chàng… Chàng dọa nàng ấy sợ.” Cuối cùng Sở Khuynh Ca cũng nuốt xuống miếng bánh, nàng định để chân xuống.
Bóng người trước mặt trong nháy mắt đã tiến lại gần.
“Hả?” Nàng mở to mắt nhìn bàn tay to lớn của hắn cầm chân mình, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Thế tử gia, chàng… Đang làm gì vậy?”
Thế nhưng hắn vẫn giữ chặt chân của nàng không chịu buông! Tại sao nàng lại có cảm giác bị bỡn cợt không thể giải thích được?
Phong Ly Dạ cũng không biết chính mình đang muốn làm gì?
Trước đó khi Phong Tảo đến và nói nàng không muốn làm bẩn chân, hắn đã tưởng tượng cảm giác sẽ như thế nào khi cầm đôi bàn chân nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay.
Sau khi bước vào cửa, không ngờ rằng thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là bàn chân trần trắng như tuyết của nàng trên ghế.
Đây hoàn toàn là trong tiềm thức, không cần suy nghĩ gì cả, hắn lập tức đi đến cầm bàn chân của nàng như vậy.
Có chút xúc động.
Nhưng trên khuôn mặt vạn năm đông cứng của Phong Ly Dạ vẫn là không muốn bị người khác nhìn thấy biểu cảm của mình.
Ánh mắt hắn dừng lại trên chân của nàng, vẻ mặt hờ hững: “Phong Tảo nói chân của nàng bị thương, để ta nhìn xem.”
“Chân của ta bị thương sao?” Sở Khuynh Ca quay đầu nhìn về phía Phong Tảo vẫn đang đối diện với bức tường, nàng lộ vẻ nghi hoặc hỏi: “Ta nói khi nào?”
Trong lòng Phong Tảo thầm kêu lên oan uổng!
Hắn ta nói vậy khi nào?
Gia muốn tìm đường lui, cũng đừng lấy hắn ta ra chịu tiếng oan chứ!
Nhưng chuyện đã như vậy rồi, hắn ta không gánh thì cũng không được.
Nếu không phối hợp tốt thì khi trở về Gia nhất định sẽ gϊếŧ chết hắn ta, bóp chết hắn ta, dùng kiếm đâm chết hắn ta, dùng gậy đánh chết hắn ta, nhất định sẽ vô cùng kinh khủng!
“Cái kia, công chúa, người… Không phải người vừa nói chân người đau nên không đến Thanh Vân Uyển sao?”
Sở Khuynh Ca và Xảo Nhi hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt bối rối.
Ai nói chân ta đau? Là em nói?
Không đúng, công chúa, chân của người rất tốt, đau ở đâu?
Cuối cùng, ánh mắt của Sở Khuynh Ca dừng lại trên lưng của Phong Tảo: “Ta không có nói…”
“Công chúa, người quả thật có nói chân của người đau, đến Thanh Vân Uyển rất không tiện, ta nhớ rất rõ!”
Phong Tảo chắc chắn, vì giữ thể diện cho Thế tử gia, việc này hắn ta nhất định phải làm!
“Công chúa, bây giờ ta đã mời Thế tử gia đến xem chân của người, nhưng người lại nói mình không sao, đây không phải vu oan ta bất nghĩa sao?”
Hắn ta cũng không quay đầu lại, đương nhiên là không dám quay đầu lại!
Lòng đầy tức giận!
“Công chúa, người như vậy… Thật là quá đáng!”
“…” Sở Khuynh Ca còn có thể nói gì?
Vừa rồi quả thật vì chân của mình mà từ chối đến Thanh Vân Uyển.
Nhưng, không phải lúc đó nàng đang thích thú việc cắn hạt dưa hay sao sao? Có quỷ mới biết lúc đó nàng đã lấy cớ gì.
“Được rồi, chân của ta có chút không thoải mái, ta… Cái kia! Bây giờ thì không sao nữa rồi! Này! Chàng muốn làm gì?”
Nam nhân này thế nhưng lại ôm lấy nàng đi về phía giường?
Hành động này có phải là hơi mờ ám rồi không?