“Con có ý gì?” Trái tim Yến Lưu Nguyệt chợt trở nên buốt giá.
Phong Ly Dạ không nói gì, hắn vung tay ném một miếng vải vụn rơi trên bàn bên cạnh bà ta.
Đó là…
“Đó là bộ y phục bị xé rách của ta!” Yến Lưu Nguyệt nhặt miếng vải lên, đột nhiên trong lòng bà ta kinh sợ.
“Ta nghe nói hai ngày trước Sở Khuynh Ca bị thương, con… con…”
Sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, bàn tay cầm mảnh vải run bần bật.
“Vậy mà con lại tin lời của yêu nữ đó? Con tin ta chính là người làm nàng ta bị thương?”
Phong Ly Dạ không nói gì, hắn cầm chén trà lên uống một ngụm trà ấm.
“Phong Ly Dạ! Con là nhi tử của ta! Con không tin ta!”
Yến Lưu Nguyệt nắm chặt tay, năm ngón tay siết chặt.
Mảnh vải trong tay bà ta lập tức biến thành mảnh vụn.
So với sự kính động của bà ta thì Phong Ly Dạ luôn hành động một cách rất thong thả, thờ ơ và dường như không quan tâm.
“Mẫu thân, vậy người nói cho con biết, hai ngày trước người đi ra ngoài, rốt cuộc là người đã đi đâu?”
“Ta đi đâu không liên quan đến con, nhưng ta không hề hại nàng ta!”
Yến Lưu Nguyệt xông tới trước mặt giơ tay muốn đánh hắn.
Nhưng lúc hắn ngẩng mặt lên dù thế nào thì bà ta không thể xuống tay được.
Nếu như bà ta đánh hắn thì chút tình cảm mẫu tử còn lại giữa bà ta và nhi tử có lẽ thực sự sẽ bị hủy hoại hoàn toàn trong tay bà ta.
Phong Ly Dạ không hề né tránh, bà ta là mẫu thân của hắn, cho dù bà ta muốn cái mạng này của hắn, lúc không còn vương vấn gì nữa hắn cũng có thể đưa cho bà ta bất cứ lúc nào. Nhưng bây giờ hắn vẫn còn điều vương vấn nên giờ hắn không thể đưa tính mạng của mình cho bà ta được.
Nếu không sẽ chẳng có ai có thể bảo vệ nữ nhân của hắn.
“Con thực sự…”
Yến Lưu Nguyệt hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm mới thu tay về.
“Bây giờ con đã hoàn toàn tin tưởng nàng ta nếu như ta nói nàng ta là người có lòng dạ thâm sâu vượt ngoài sức tưởng tượng của con, con cũng không tin sao?”
“Mẫu thân, nàng ấy không hề nói nửa lời về người.”
Vì vậy không phải hắn tin hay không mà là căn bản không có người muốn hắn tin.
Trái tim Yến Lưu Nguyệt thắt lại.
Đây mới là điểm cao tay nhất của Sở Khuynh Ca! Nàng chẳng cần nói gì, nhi tử của bà ta đã tin hết mọi thứ!
“Con… Con làm mẫu thân quá thất vọng.”
Nhưng bà ta không biết mình có thể nói gì nữa, đánh cũng không được, mắng cũng không được! Đánh mắng đều vô dụng!
Bên ngoài Phong Tảo vội vàng quay lại.
Bởi vì không biết trong phòng còn có người khác nên hắn ta vội vàng báo tin cho Thế tử gia, vừa đi vào cửa hắn ta đã vội vàng nói: “Gia, công chúa nói người sống rất vui vẻ, đừng…”
Khi nhìn rõ bóng người đang đứng trước mặt Phong Ly Dạ, Phong Tảo đột ngột nghẹn lại.
Yến Lưu Nguyệt tức giận tới mức muốn gϊếŧ chết Phong Tảo.
“Con vẫn muốn đón nàng ta trở về sao?”
Người ta đã chuyển về nơi của mình rồi, đây chẳng phải muốn nói rằng nàng ta không hề lưu luyến gì nhi tử của bà ta hay sao?
Bây giờ hắn vẫn còn nghĩ đến việc đón nàng ta trở lại Thanh Vân Uyển! Hắn không sợ mất mặt sao!
Lời của Phong Tảo khiến Phong Ly Dạ lập tức trở nên buồn bực.
Khó khăn lắm mới nghĩ ra cớ để đón nàng về, kết quả nữ nhân đáng chết không hề cảm kích gì.
Giờ lòng hắn buồn bực rối bời đến mức giọng điệu cũng thay đổi: “Mẫu thân, như những gì người tận mắt nhìn thấy, nàng ấy chưa bao giờ quyến rũ nhi tử.”
Hắn đứng lên đi đi lại lại trong phòng, tâm trí hắn sớm đã không còn tập trung vào Yến Lưu Nguyệt nữa.
“Nàng ấy không giống như các người nghĩ dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ con, nàng ấy hoàn toàn… không thèm để ý con.”
Nói ra lời này khiến hắn có chút đau lòng.
Nếu như nữ nhân đáng chết nguyện ý chủ động quyến rũ hắn thì hắn đã toại nguyện rồi!