Nếu nàng tin hắn sẽ không dùng cách thức của mình để báo thù cho chính mình.
Nàng quả thực rất lợi hại, vậy mà có thể dự đoán được, sau khi bọn họ dẫn dắt hắn rời đi sẽ dẫn nàng đến truyền máu cho Sở Vi Vân.
Lần này là Lam Trù giả truyền thánh chỉ, Phong Ly Dạ chưa bao giờ nghĩ tới, Trù thúc lại dám to gan lớn mật đến mức ấy, dung tung cho mẹ hắn làm ra chuyện hoang đường như vậy.
Giả truyền thánh chỉ, là đại tội tịch biên đấy!
Vì truyền máu cho Sở Vi Vân mà mẹ hắn thực sự phát điên rồi!
Sở Khuynh Ca nhìn hắn, chỉ chần chừ trong chốc lát, nàng lựa chọn không che giấu nữa.
“Nàng ta là nữ nhi của ân nhân chàng, nếu như chàng giúp ta làm hại nàng ta, có thể chàng sẽ không đồng ý, hoặc là sau khi chàng đồng ý, sẽ phải áy náy cả đời.”
“Một khi đã như vậy, tại sao ta không tự mình báo thù cho chính mình chứ? Cũng tránh khiến chàng khó xử.”
Ánh mắt Phong Ly Dạ trầm xuống: “Nếu ta không kịp thời trở về, hiện giờ nàng có lẽ đã…”
Bị hủy dung, thậm chí, mất mạng rồi!
Cho dù may mắn không bị gϊếŧ thì khuôn mặt bị thanh đao kia hủy hoại, nàng thực sự không chút để ý sao?
“Dung nhan đối với nữ tử mà nói cũng không quan trọng như vậy.”
Nhưng mà lời này, dường như không đúng lắm, đối với nữ tử nào đó, vẫn thực sự rất quan trọng.
Cho nên lời này nói ra miệng, ngay cả Phong Ly Dạ cũng cảm thấy có chút khó tin.
Nàng vậy mà cảm thấy, khuôn mặt của mình không quan trọng sao?
Đối với nàng mà nói, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất đây?
“Ta không dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm, không cần dùng khuôn mặt như hoa như ngọc của mình đi theo đuổi hạnh phúc của chính mình.”
Chỉ có nữ nhân đặt hết tất cả hạnh phúc của mình lên trên người một nam nhân mới đặc biệt chú ý đến dung mạo của mình.
Bởi vì hủy hoại khuôn mặt, bọn họ sẽ cảm thấy cuộc đời họ đã hoàn toàn bị phá hủy rồi.
“Chẳng qua, chàng hủy hoại khuôn mặt của nàng ta, thực sự là nằm ngoài dự liệu của ta.”
Nàng nhếch môi, mỉm cười: “Bây giờ cho dù chàng cảm thấy vô cùng áy náy thì ta cũng sẽ không cảm động lây đâu, ta chỉ sẽ vui sướng khi người gặp họa, cho nên đừng bởi vì nhìn thấy ta thường xem cười đùa mà cảm thấy ta không có lòng đồng cảm.”
Phong Ly Dạ nhìn nàng, rất lâu cũng không nói gì.
Nữ nhân này.
Chính là một nữ nhân như vậy.
Nữ nhân xấu xa gian tà như vậy lại bất tri bất giác xâm nhập vào lòng hắn.
Bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, bất giác siết chặt hơn mấy phần.
Không biết qua bao lâu, hắn mới thản nhiên nói: “Ta không áy náy, là nàng ta gieo gió gặt bão.”
Cho dù là nữ nhi của Nam Tinh, cũng không thể năm lần bảy lượt khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn được!
Nàng ta có thể tổn thương hắn nhưng tuyệt đối không thể làm hại đến Khuynh Nhi.
Từ giờ trở đi, Khuynh Nhi, chính là điểm mấu chốt của hắn!
“Thực sự không áy náy sao?” Sở Khuynh Ca nhướng mày, có chút không dám tin.
Đôi mắt vốn có chút ảm đạm của Phong Ly Dạ dần dần sáng ngời dưới nụ cười tinh nghịch của nàng.
“Chỉ cần nàng có thể mau chóng khỏe lên thì ta sẽ không áy náy.”
Mặt của Sở Vi Vân bị hủy rồi!
Một đao kia cũng không sâu lắm, nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo trên khuôn mặt.
Đại phu đã đến xem qua cho nàng ta cũng kê thuốc giải độc, nhưng nàng ta từ đầu đến cuối vẫn không khỏe lên được.
Độc này, đại phu hoàn toàn không giải được!
Phiền phức nhất là khuôn mặt của nàng ta, mặc dù độc có thể giải được, thân thể có thể khỏe lên được, nhưng gương mặt này cũng không thể hồi phục được!
Nhưng bộ dáng hiện sao, sao có thể đi ra ngoài được chứ?
Bây giờ người của phủ Quốc Công, đa số đều rơi vào trong tình cảnh bi thảm.
Ngay cả Quốc công đại nhân và Quốc công phu nhân cũng luân phiên đi thăm Sở Vi Vân.
Nhưng nàng ta vẫn không thể khá hơn được!
Độc này, mọi người đều cho rằng là do Cửu công chúa hạ nên phải do Cửu công chúa đến giải độc!
Quốc công đại nhân Phong Tứ Hải tức giận đến mức đập vỡ vô số cái chén: “Truyền lệnh của ta, Ly Dạ không giao người ra thì các ngươi lập tức xông vào, cho dù sống hay chết cũng phải áp giải Sở Khuynh Ca đến đây cho ta!”