Trong khoảng thời gian này, Sở Khuynh Ca vẫn lưu lại trong phòng ngủ của hắn.
Bên ngoài xảy ra chuyện gì, nàng đại khái không nắm được quá rõ ràng.
Vừa rồi hắn cũng chỉ tùy tiện nói ra tình hình bên phía Nam Tấn, nàng đã hoàn toàn nắm được tâm tư của Nữ hoàng bệ hạ rồi.
“Trên thực tế, ta cũng chỉ cảm thấy Nam Tinh lợi hại như vậy, Nữ hoàng bệ hạ nhất định đã từng có ý muốn trao lại hoàng vị cho bà ấy.”
Mà bây giờ Nam Tinh mất rồi, nếu Nữ hoàng bệ hạ còn muốn nắm quyền thì đương nhiên sẽ phải tìm người thay thế Nam Tinh.
Nàng nhìn hàng dương liễu ở phía xa, khóe môi nhếch lên, thản nhiên cười một tiếng: “Quận chúa khuê các như Sở Vi Vân, thân phận phù hợp, hơn nữa cũng đủ ngu dại, làm một Nữ hoàng bù nhìn là quá hợp với ý của Nữ hoàng bệ hạ rồi.”
Nữ hoàng Nam Tấn đã trị vì nhiều năm như thế, muốn bà ta ngay lập tức rũ bỏ hết quyền lực đương nhiên là chuyện không thể rồi.
Nếu Nam Dương là Nữ hoàng thì thế lực của bà ta chắc chắn sẽ bị nhổ tận gốc.
Nam Dương sao có thể tự nguyện để kẻ khác thao túng khống chế mình được?
Sở Vi Vân lại không giống như vậy, nàng ta là con gái của Nam Tinh, thân phận cao quý.
Điều quan trọng nhất là nàng ta lớn lên ở nước Sở, không hề có thế lực gì ở Nam Tấn.
Người như vậy có đủ tư cách, lại dễ kiểm soát, Nữ hoàng bệ hạ không thích sao được?
“Ta chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, một nữ trung hào kiệt như Nam Tinh sao lại sinh ra một nữ nhân như heo vậy nhỉ?”
“…” Phong Ly Dạ không còn lời nào để nói.
Hắn không muốn nói xấu Sở Vi Vân, vì dù sao như vậy cũng là bất kính với Nam Tinh.
Nhưng tiểu nha đầu này nói năng thật là không giữ thể diện cho người khác, lại đi hình dung… Chuẩn xác như vậy.
“Nàng chẳng qua là oán giận nàng ta thôi.”
“Đúng đấy, hận không thể bóp chết nàng ta, giống như gϊếŧ chết một con kiến thôi, một chân giẫm nát nàng ta.”
“…” Có cần nói trắng ra vậy không?
Phong Ly Dạ đi đến bên cạnh nàng, thân hình cao to của hắn che cho nàng khỏi gió.
“Không thể bóp chết nàng ta, nàng ta là con gái của Nam Tinh, có thể sau này sẽ là Nữ hoàng của Nam Tấn, nắm trong tay quan hệ ngoại giao của nước Sở và Nam Tấn.”
“Cho nên, nhất định phải mau chóng khỏe lại?”
Sở Khuynh Ca dường như đã lờ mờ cảm nhận được cơn đau ở cánh tay mình.
Nàng theo bản năng sờ đến vết thương, nghiêng đầu, nhìn thấy thân hình cao lớn của hắn đang áp sát bên hông nàng.
Dựa gần như thế, nàng lại một lần nữa cảm nhận được rõ ràng cơ thể rất dễ làm cho nữ nhân phát điên lên của hắn.
Gần một mét chín, siêu cao lại đẹp trai có thừa, chẳng trách có nhiều nữ nhân vì hắn mà đấu đá một mất một còn như vậy.
“Còn đau sao?” Tầm mắt của Phong Ly Dạ cũng dừng lại trên cánh tay nàng.
“Không đau, chỉ hơi sợ một chút thôi.”
“Không cần sợ, nàng ta đã khỏe hơn nhiều rồi, không cần nàng nữa đâu.”
“Sao chàng vẫn còn đề phòng ta, để mẫu thân chàng thừa cơ lợi dụng?”
Đôi mắt của nha đầu này rất sâu cay, loại chuyện này không thể lừa được nàng.
Phong Ly Dạ cùng không giấu nàng nữa: “Đúng là có chút đề phòng, chỉ là, hai tháng nay Quận chúa quả thực đã tốt lên không ít, dù không có máu của nàng, nàng ta cũng có thể sống được.”
“Nếu không sống được thì sao?”Không phải nàng muốn chỉ trích, chỉ là trong hàng loạt suy nghĩ trong lòng, câu hỏi này tự nhiên lại bật ra khỏi miệng.
Phong Ly Dạ không trả lời.
Một trận gió thổi đến, tuy đã khoác áo choàng của hắn nhưng nàng vẫn có chút run rẩy.
Không biết từ lúc nào thuyền hoa đã dừng lại ở giữa hồ.
Gió lại càng to hơn.
Hắn do dự trong chốc lát, đột nhiên đưa tay ra kéo nàng vào trong lòng.
“Thế này, gió sẽ không thổi tới nàng.”
Kiếm cớ hay thật đấy, nói là để cản gió cho nàng, nhưng rõ ràng là chiếm tiện nghi của nàng!
Nhưng Sở Khuynh Ca không nói gì.
Trước giờ nàng chưa bao giờ nghĩ lại có thể có một ngày được ở cùng hắn như vậy.
Giờ phút này, trong lòng nàng chợt xẹt qua một tia cảm động.
Ngày tháng yên bình.
Phong Ly Dạ lại dùng hết sức kéo nàng qua, bỗng nhiên ánh mắt hắn trầm xuống!