Buổi trưa, Phong Tảo đã thuê một chiếc thuyền hoa.
Du ngoạn trên hồ, yên bình tĩnh lặng, rời xa phố xá huyên náo cũng có một phong vị đặc biệt.
“Công chúa, Thế tử gia tốt với người thật đấy.” Xảo Nhi ngồi bên cạnh Sở Khuynh Ca, nghiêng đầu nhìn trộm ánh mắt nàng.
Công chúa ngẩn người ngắm nhìn mặt hồ, thực ra thì Xảo Nhi vẫn không nhìn ra được rốt cuộc công chúa đang nghĩ gì.
Trong nhiều người như vậy nhưng nàng ấy chắc chắn nàng ấy chính là người hiểu công chúa nhất.
Thần sắc trong ánh mắt của công chúa… Rất lạnh.
Nhìn công chúa mà mình vẫn gặp thường ngày, Xảo Nhi đến gần, thấp giọng hỏi: “Công chúa, người đang nghĩ gì vậy?”
“Hả?” Suy nghĩ của Sở Khuynh Ca bị nàng ấy kéo trở lại.
Cúi đầu nhìn vào ánh mắt nàng ấy, nàng cười hờ hững: “Ta còn có thể suy nghĩ cái gì được cơ chứ? Làm một nữ nhân yếu đuối cần được bảo vệ, không phải là quá tốt rồi sao?”
Đây mới là công chúa của nàng ấy!
Sự mỉa mai và khinh thường giữa hai hàng lông mày, kiêu ngạo và lạnh lùng, chính là “sự tái sinh” của công chúa, như thể nàng sinh ra đã như vậy.
Trên thực tế, đối với Xảo Nhi mà nói, sau đêm tân hôn của công chúa, con người nàng như đã được sống lại.
Tuy nàng ấy không hiểu tại sao, nhưng nàng ấy rất thích công chúa sau khi được sống lại.
Chỉ là, trong lòng nàng ấy vẫn thấy bất an.
“Công chúa, người có thực sự thấy ổn không?” Công chúa thế mà lại bằng lòng lẩn tránh phía sau phe cánh của người khác, làm một nữ nhân cần được bảo vệ?
“Ổn hay không ổn, đối với ta bây giờ mà nói thì có gì khác biệt đâu?”
Đúng như lời nàng nói, lúc không thể phản kháng lại được, thì cứ tận hưởng đi.
“Thế tử gia đến rồi.” Xảo Nhi lập tức đứng dậy, nàng ấy quay đầu lại hướng về phía Phong Ly Dạ đang bước ra từ trong khoang thuyền nghiêng mình hành lễ: “Thế tử gia.”
Phong Ly Dạ khoát tay áo, Xảo Nhi đi ngay vào khoang thuyền pha trà cho bọn họ.
“Lạnh không?” Phong Ly Dạ đi đến bên Sở Khuynh Ca.
Bây giờ không cần “diễn kịch” cho bách tính xem nữa, nhưng vẫn thiếu một chút lý do để được ở gần nàng.
Nhìn nữ nhân trên mạn thuyền, thân hình mảnh khảnh của nàng bị gió hồ thổi qua, tay áo tung bay càng làm lộ ra sự mong manh yếu đuối của nàng.
Đầu thu, thời tiết vẫn chưa lạnh lắm, nhưng cơ thể nàng vẫn chưa bình phục.
Phong Ly Dạ cởϊ áσ choàng của mình ra khoác lên người nàng.
Trên tấm áo choàng mỏng còn sót lại hơi ấm của hắn.
Siết chặt hơn, ấm áp không nói nên lời.
Đôi mắt Sở Khuynh Ca hơi trầm xuống, nhìn chiếc áo choàng trên người mình, trong ánh mắt nàng chợt ánh lên một thứ gì đó.
“Thái Hậu đã đến đây trước mấy ngày, nhưng không đến thăm ta.” Nàng nói.
Giọng nói nàng yếu ớt, nghe không ra là muốn trách móc hay có ý gì đó khác.
“Sứ giả Nam Tấn đã đến hoàng thành, hai tháng này muốn gặp Vân Quận chúa, Thái Hậu đến phủ Quốc Công sớm một chút để đảm bảo rằng Quận chúa vẫn khỏe mạnh.”
“Xem ra Thái Hậu rất xem trọng quan hệ ngoại giao với Nam Tấn.” Sở Khuynh Ca siết chặt hơn tấm áo choàng vừa rộng vừa dài.
“Nước Sở và Nam Tấn đã có quan hệ thân thiết nhiều năm, hai nước luôn chung sống hòa bình, đối với bách tính đôi bên đều là chuyện tốt.”
“Có điều, mấy năm gần đây thế lực của Trưởng công chúa nước Nam Tấn – Nam Dương rất lớn, lại thêm việc sức khỏe của Nữ hoàng nước Nam Tấn càng ngày càng kém, sự cân bằng của thế lực đôi bên đang dần bị phá vỡ.”
“Trưởng công chúa Nam Dương và Bắc Tần luôn có mối quan hệ tốt, mà Nữ hoàng bệ hạ lại càng mong muốn được kết giao với nước Sở, chủ trương song phương không đồng nhất, nước Sở đương nhiên sẽ hy vọng Nữ hoàng tiếp tục nắm quyền.”
“Cho nên lần này, sứ giả Nam Tấn đến trước là muốn đón Sở Vi Vân về, kế vị hoàng vị vốn là của mẫu thân nàng ta – Nam Tinh sao?”
Lời này của Sở Khuynh Ca khiến ánh mắt của Phong Ly Dạ sáng lên mấy phần tán thưởng.
“Người ta cứ nói Cửu Công chúa quỷ kế đa đoan, theo ta thấy thì Cửu Công chúa chỉ được cái quá thông minh thêm nữa là to gan lớn mật.”