“Chàng cố ý sao?” Sở Khuynh Ca không ngẩng đầu lên, bên tai nàng vẫn là hơi thở nóng bỏng.
“Hử?” Phong Ly Dạ một tay nắm dây cương, một tay vẫn giữ đầu nàng như cũ.
Hai người trông có vẻ vô cùng thân mật!
Dù cho là ở thế kỷ hai mươi mốt thì cũng chỉ có đôi nam nữ đang yêu nhau cuồng nhiệt mới làm những hành động thân thiết ở trên đường phố như thế.
Huống chi là ở thời đại này, dù sao cũng thấy có hơi làm càn.
Cho dù là Sở Khuynh hay Sở Khuynh Ca cũng đều không có nhiều kinh nghiệm yêu đương.
Vào lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không nhịn được mà nóng bừng lên.
“Cố ý để cho mọi người nhìn thấy hai chúng ta như vậy thì những tin đồn kia tự khắc sẽ biến mất.”
Nàng không hề nghĩ tới hóa ra Ly Thế tử vậy mà để ý các lời đồn đại bên ngoài.
Phong Ly Dạ cúi đầu nhìn nàng.
Hóa ra nàng cho rằng hắn ôm nàng vì để cho dân chúng trên đường nhìn thấy.
Nhưng mà nghĩ như vậy cũng tốt, đỡ làm hắn phải xấu hổ.
“Lẽ nào không tốt sao?” Trong đáy mắt hắn là ý cười không dễ dàng nhìn thấy. Vì đột ngột cúi đầu nên môi hắn lướt nhẹ qua tai nàng.
“Vậy thì đỡ phải đi khắp nơi giải thích.”
Tuy là nói vậy nhưng hắn có thể đừng dựa sát vào người nàng như thế không?
Tai của Sở Khuynh Ca lập tức nóng lên.
Mặc dù đã cùng chung chăn gối ba đêm rồi nhưng hắn chỉ nằm bên cạnh nàng, chỉ đơn thuần là đắp chăn trò chuyện mà thôi.
Cả đêm cũng đều không xảy ra hành động thân mật như thế này.
Tuy nàng biết rõ hắn chỉ đang đóng kịch cho mọi người xem, nhưng trái tim lại không nhịn được đập liên hồi.
Nàng muốn tránh ra nhưng hắn càng khép chặt tay lại, tăng thêm sức ôm nàng vào trong lồng ngực.
Thân hình mảnh khảnh gần như nằm gọn vào trong lòng hắn.
“Không cần thiết…”
“Ta cảm thấy rất tốt.” Dù sao thì cũng là ‘để dân chúng xem’ cho nên tay hắn tùy ý nhéo hông nàng, chẳng qua vì để đóng kịch!
Hắn không biết eo của nữ nhân đều mềm như vậy hay chỉ có eo của nàng mới mềm mại như thế mà thôi?
Bàn tay nhéo eo nàng có một cảm giác sảng khoái không nói nên lời.
Phong Ly Dạ không nhịn được nhéo thêm một cái.
“Đừng! Đau chết đi được, tên biếи ŧɦái này!”
Đóng kịch thì cũng đâu cần nhập vai như vậy? Giống như hắn thật sự muốn thân mật với nàng vậy!
“Đóng kịch thì phải đóng cho trót chứ?” Phong Ly Dạ cúi đầu, giọng nói trầm thấp của hắn vẫn truyền vào tai nàng như trước.
“Hay là chúng ta hôn một cái thử xem?”
“Không được! Chàng đừng làm loạn!” Sở Khuynh Ca xém bị hắn dọa sợ đến chết!
Với một gà mờ chưa từng yêu đương như nàng thì việc cùng một nam nhân hôn nhau trên đường như thế, nàng sẽ xấu hổ đến chết mất.
Phong Ly Dạ nhìn chằm chằm vào môi nàng, mà không thể thu lại ánh mắt được.
Đôi môi hồng hồng, mềm mềm, và đỏ thắm!
Đột nhiên hắn nhớ đến đêm đó, sau khi nàng say rượu, hắn đã không nhịn được hôn nàng.
Dường như lúc đó hắn đã không khống chế được kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn không cẩn thận làm môi nàng bị thương.
Hình ảnh đó cứ quanh quẩn trong tâm trí hắn, hắn nheo mắt lại, lập tức cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Hắn bỗng cúi đầu xuống…
Sở Khuynh Ca sợ đến mức sắc mặt thay đổi, nàng vội vàng vùi mặt vào ngực hắn: “Đừng làm càng, rất nhiều người đang nhìn đó!”
“A!” Phong Ly Dạ vì thế mà nở nụ cười yếu ớt, hắn có hơi rung động.
Hắn đảo mắt nhìn hai bên đường, đúng thật là có rất nhiều người đang nhìn họ.
Hắn nhếch môi cười yếu ớt: “Đừng nhìn nữa, nương tử của ta ngại.”
Hắn… Hắn đang cười! Chiến thần Ly Thế tử của bọn họ cười rồi!
Sao lại có thể cười đẹp đến vậy chứ? Làm cho các cô nương đều như bị hớp hồn!
Quan trọng là, Thế tử gia nói nương tử của hắn… Ngại?
A! Thật muốn làm nương tử của Thế tử gia!
Rất muốn vùi mặt vào ngực hắn, cũng rất muốn được có cơ hội ngại ngùng như vậy!
A a a!