Đây không phải là điều mà Phong Ly Dạ đã dự đoán trước.
Nhưng, thực ra trong lòng hắn rất hạnh phúc.
Hạnh phúc không thể giải thích được.
Chỉ là, trong lúc đang cảm thấy hạnh phúc, lại có một chút bất an.
Ngay cả khi sắp ra trận đánh giặc, hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy bất an như vậy.
Không thể đoán được suy nghĩ của nàng, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
Ánh mắt của Sở Khuynh Ca lại dừng lại ở mu bàn tay của hắn, ở phía trên có một vết thương mới, là vết răng cắn.
Vết cắn rất sâu, thậm chí bản thân nàng khi nhìn vào, còn phải nổi cả da gà.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn quay mặt đi, chọn cách không nhìn nó nữa.
“Ta còn có thể nghĩ được cái gì nữa? Chạy cũng đâu chạy được, không được phản kháng, chỉ có thể học cách hưởng thụ thôi.”
“Hưởng thụ?” Hai chữ này, đối với hắn mà nói, quá kỳ lạ.
Gây chuyện đến mức này, cũng căm hận tới mức này, còn có thể hưởng thụ cái gì?
Sở Khuynh Ca lại cười nhạt, ý nghĩa của nụ cười này, ngay cả chính nàng cũng không phân rõ được là thật hay giả.
“Hưởng thụ chút sự yên bình hiếm có, khi ở chung với ngươi.”
Phong Ly Dạ buông năm ngón tay ra, nàng lập tức thu tay lại.
Căn phòng rất yên tĩnh, trong không khí có một mùi hương đặc biệt thoảng qua.
Có chút lạnh lẽo, nhưng hình như, cũng có chút ngọt ngào.
Không biết đã qua bao lâu, Phong Ly Dạ cúi đầu, tiếp tục ăn.
Sở Khuynh Ca dựa lưng vào ghế, im lặng nhìn hắn.
Thực ra nàng nói không sai, sau khi gả cho hắn, đây là lần đầu tiên hai người sống chung với nhau ấm áp như vậy.
Yên bình.
Đúng, chính là cảm giác yên bình, hương vị của sự yên bình theo năm tháng.
Phong Ly Dạ gần như đã ăn sạch thức ăn ở trên bàn, ngay cả những hạ nhân khi tới dọn dẹp, ai cũng cảm thấy có chút khó tin.
Thế tử gia và công chúa ăn cơm cùng nhau, lại ăn sạch sẽ như vậy, đây chắc chắn là chuyện lần đầu tiên có sau khi công chúa được gả vào phủ Quốc Công của bọn họ.
Phong Ly Dạ sai người đi chuẩn bị nước nóng để tắm, sau khi tắm xong, hắn chỉ mặc một chiếc áo trường bào đơn giản bước ra từ phía sau bức bình phong.
Toàn thân toát lên khí chất sang trọng khó tả.
Lòng Sở Khuynh Ca trong khẽ rung động, khó khăn thu lại ánh mắt.
“Sau khi ngươi trở về, không đi thăm nàng ta sao?”
Phong Ly Dạ không đáp lại, Sở Khuynh Ca thản nhiên nói: “Xảo Nhi nói nàng ta tỉnh rồi.”
Ánh mắt của Phong Ly Dạ có hơi trầm xuống, đột nhiên lại khẽ cười một tiếng: “Chút nữa ta… sẽ đi thăm nàng ta.”
Nàng gật đầu: “Ừm.”
Cầm cuốn sách trên tay lên, tiếp tục đọc.
Đã đọc được nửa quyển sách rồi, hình như trước đó nàng vẫn luôn ngồi đọc.
“Binh thư?” Phong Ly Dạ đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt dừng lại ở quyển binh thư trong tay nàng.
“Trong phòng của ngươi cũng có nhiều thứ hay ho.” Cuốn binh thư này, là lúc trước hắn đang đọc, được đặt trên bàn trà.
Sau khi tỉnh dậy nàng cảm thấy vô cùng buồn chán, nên đã lấy đọc thử.
Kết quả chăm chú đọc quá, quên cả thời gian, đọc một mạch tới nửa quyển.
Sách ở thời cổ đại, chữ hơi to, không in chi chít như ở hiện đại.
Vì vậy, đọc rất nhanh.
Ánh mắt của Phong Ly Dạ dừng lại trên khuôn mặt của nàng.
Cửu công chúa thật sự rất đẹp, hắn đã biết từ lâu rồi.
Chỉ là, trước đây khi nhìn vào, luôn cảm thấy rất chán ghét, nhìn lâu một chút là cảm giác như có bụi làm bẩn mắt vậy.
Nhưng không biết từ lúc nào, khi nhìn thấy, lại bắt đầu có chút vui mắt.
“Những thứ trong phòng của ta, ngươi cứ tùy ý lấy.” Hắn không biết đã nhìn bao lâu, mới thu ánh mắt lại, điều chỉnh lại tâm trạng căng thẳng không thể giải thích của mình.
Sở Khuynh Ca nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên cong môi cười: “Bao gồm cả binh phù của ngươi sao?”
Phong Ly Dạ nhìn nàng.
Nàng, vẫn là nàng!
Ngày nào mà không trêu chọc hắn, nàng sẽ chán đến mức không sống nổi mất.
Nhưng, khi nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống như thường ngày của nàng, Phong Ly Dạ ôm chặt trái tim đã căng thẳng cả buổi sáng, nhưng cuối cùng cũng thả lỏng hoàn toàn.
Cầm cốc trà lên uống cạn, cốc trà đó là cốc mà nàng đã uống trước đó, nước trà đã nguội lạnh rồi.
Hắn bình tĩnh nói: “Chỉ cần đừng động đến binh phù, còn những thứ khác đều được.”
Sở Khuynh Ca nói tiếp, khiến hắn không nói nên lời: “Bao gồm cả ngươi sao?”