“Thần y! Thật là thần y!”
Sau khi ngự y già xem mạch cho Phong Thần Mặc xong, đã xấu hổ đến suýt nữa lệ rơi đầy mặt.
Giọng nói của ông ta khàn khàn, kích động, cũng chứa tuyệt vọng.
“Cả đời này lão phu chưa từng gặp được người nào có y thuật xuất quỷ nhập thần như vậy! Vết thương của Tam thiếu gia… Khí huyết bình thường, mạch đập mạnh mẽ, vết thương của ngài ấy… Đã tốt hơn rồi!”
Tốt!
Tất cả mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng rồi tâm trạng lại trở nên vô cùng phức tạp.
Nửa canh giờ trước, ngự y mới nói, thuốc và châm cứu không có hiệu quả, không còn đường cứu.
Bọn họ đều cho rằng, lần này Mặc Nhi thật sự đã không thoát được kiếp nạn này.
Nhưng, chỉ qua thời gian nửa canh giờ, ngự y lại tuyên bố, Mặc Nhi đã khỏe rồi!
Có kinh ngạc và vui vẻ, nhưng đối với Sở Khuynh Ca, lại hoàn toàn là một cảm giác không thể nói rõ.
Vừa rồi nàng làm bậy, ngang ngược kiêu ngạo! Nhưng nàng, là thần y thật!
“Ngự y đại nhân, ngươi xác định… Mặc Nhi của ta thật sự không có vấn đề gì nữa sao? Nhưng tại sao nó vẫn luôn hôn mê?”
Yến Lưu Nguyệt vẫn không dám chắc, đi qua nắm lấy tay Phong Thần Mặc.
Tay của hắn rất ấm! Lòng bàn tay ấm áp, khác hoàn toàn với với cảm giác lạnh như băng vừa nãy!
Không nói cái khác, chỉ với nhiệt độ cơ thể cũng đã đủ chứng minh nhi tử của bà ta thật sự đã khỏe!
Ngự y ra sức gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Lão thần bất tài, cho rằng y thuật chính mình đã có thể coi khinh thiên hạ, không ngờ rằng, là lão thần tự đề cao mình.”
Hôm nay, mới thật sự chứng kiến được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn!
Sau khi hồi cung ông ta nên cáo lão hồi hương thôi!
Tất cả mọi người cũng không có cách nào khuyên ông ta, dù sao, bản lĩnh y thuật của Sở Khuynh Ca đúng là làm cho mọi người không thể nào tưởng tượng được!
“Đại tẩu, Mặc Nhi thật sự khỏe sao?” Phong Dụ Hoa bước nhanh đến, muốn xốc chăn lên nhìn dáng vẻ hiện tại của Phong Thần Mặc.
Khuôn mặt Yến Lưu Nguyệt đỏ ửng, vội vàng kéo tay nàng ấy: “Quần áo… Mặc Nhi vẫn chưa mặc chỉnh tề, nhưng nó thật sự khỏe rồi.”
Đến cả Phong Ly Dạ cũng đã thử kiểm tra chân khí trong cơ thể Phong Thần Mặc.
Chân khí vận chuyển thông thuận, thật sự là rất tốt.
Không ngờ rằng nữ nhân kia lại thần kỳ như vậy!
Phong Dụ Hoa im lặng nửa khắc, sau đó vẻ mặt nàng ấy ẩn chứa vẻ vui sướng.
“Cô nhóc đó quả nhiên lợi hại! Quả nhiên ta đã không nhìn lầm người!”
Nàng ấy rất kích động, kích động giống như là đã thắng một trận chiến có một không hai vậy!
“Đại tẩu chăm sóc Mặc Nhi cho tốt, ta còn có chút việc, ta đi ra ngoài trước đây.”
Rồi nàng ấy quay đầu lại chào hỏi với phụ mẫu, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc này, cũng không ai có thừa tâm trạng và sức lực để ý đến.
Thấy Phong Dụ Hoa rời đi, Phong Ly Dạ cũng có hơi thất thần.
Nhưng thật ra Yến Lưu Nguyệt lại có, cuối cùng ánh mắt đã dừng trên người đại nhi tử.
“Con…”
“Mẫu thân, người trở về nghỉ ngơi đi, con canh Thần Mặc cho.”
“Không, mẫu thân muốn đích thân canh nó, con…”
Ánh mắt của bà ta đảo qua trên người hắn.
Sự quan tâm của bà ta dành cho đại nhi tử không giống với tiểu nhi tử.
Đối tiểu nhi tử, bà ta có thể thể hiện hết ra ngoài, nhưng đối với đại nhi tử, thì có hơi kìm nén.
Cuối cùng, bà ta nói: “Trên người của con cũng có thương tích, đi về trước xử lý một chút.”
Lúc này mọi người mới nhớ tới phía sau lưng áo của Phong Ly Dạ đều là máu.
Phong Di Ninh vội nói: “Ly Dạ, mau đi xử lý miệng vết thương một chút.”
Phong Tứ Hải không nói chuyện, Quốc công phu nhân cũng nóng nảy: “Dạ Nhi, mau về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Phong Ly Dạ lại nhìn sang đệ đệ đang hôn mê một hồi lâu, mới gật đầu nói: “Vậy con về trước.”
Ra khỏi Tướng Quân uyển, hắn đi theo con đường phía trước một lúc, gần đó là Thanh Vân uyển, còn xa một chút, là Công Chúa uyển của nữ nhân kia.
Nhìn về hướng Công Chúa uyển, trong đầu hắn không hiểu sao lại bồi hồi nhớ lại một câu: Nếu không cứu được, con sẽ tự tay gϊếŧ nàng.