“Yêu nữ! Yêu nữ!”
Phong Thần Mặc nghiến chặt răng, nhưng khi ngón tay của nàng đang tháo lưng quần hắn ta, sắp kéo quần hắn ta xuống, thì vẻ mặt hắn ta thay đổi lớn.
Cả khuôn mặt hoàn toàn trở nên trắng bệch!
“Yêu nữ…”
Tiếng yêu nữ này, hoàn toàn không giống với vẻ nghiến răng nghiến lợi như vừa nãy.
Mà nó chứa đầy hoảng sợ, bất an, thậm chí, tuyệt vọng.
“…Xin ngươi.”
Ngón tay đang xắn quần hắn ta của Sở Khuynh Ca hơi khựng lại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy trong đôi mắt của thiếu niên quật cường lúc này đang lóe lên nỗi sợ hãi.
Hắn ta cầu xin nàng.
Cũng chỉ là cởϊ qυầи dài của hắn mà thôi, cũng đâu phải là bên trong không mặc qυầи ɭóŧ đâu!
Có phải những nam tử niên đại này có hơi quá bảo thủ không đó?
Chẳng phải những nam sinh thế kỷ hai mươi mốt đó mặc quần đùi chạy loạn khắp nơi sao?
Trên bờ biển, nơi nào không có người mặc quần bơi siêu ngắn, nếu như để hắn ta sống ở thế kỷ hai mươi mốt thì nam hài này sống thế nào đây?
Không ngờ lại sợ đến mức này?
"Bây giờ mới biết cầu xin ta sao?”
Ý cười trên khóe môi nàng hơi nhạt đi một chút, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn vừa nãy.
“Khi ngươi ra tay muốn gϊếŧ ta. Ngươi có nghĩ đến khi đó ta cũng muốn cầu xin ngươi đừng làm ta bị thương như thế không?”
Phong Thần Mặc không biết nên trả lời lại như thế nào.
Gϊếŧ người chính là gϊếŧ người, nào có sát thủ suy nghĩ trong lòng đối tượng bị gϊếŧ nghĩ gì đâu?
Suy nghĩ nhiều vậy thì xuống tay thế nào đây?
Đây là lần đầu tiên Phong Thần Mặc bị hỏi vấn đề không theo lẽ thường đó.
Cơn đau ở trái tim dường như giảm bớt một chút, hắn ta quay mặt đi. Không nhìn Sở Khuynh Ca: "Ngươi… Hãm hại đại ca và quận chúa!”
“Ngươi đã điều tra rồi sao? Hay là chỉ nghe lời nói của một phía?"
Phong Thần Mặc đột nhiên quay đầu lại, nhìn nàng.
Khuôn mặt Sở Khuynh Ca vẫn rất thờ ơ, khóe môi lại cong lên, cười như không cười.
“Không sao, nếu ngươi đã xác định ta là người xấu, thì bây giờ ta sẽ xấu cho ngươi xem!”
Ngón tay hơi siết lại, rồi quần của Phong Thần Mặc đã thật sự bị nàng kéo xuống.
Hắn ta không nói một câu, bởi vì, nói không nên lời!
Vừa nãy còn yên ổn thảo luận vấn đề, hắn ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng ngay sau đó, quần của mình đã bị lột xuống.
Yêu nữ này hoàn toàn không làm việc theo lẽ thường mà!
Suy nghĩ của hắn ta không theo kịp, hơi thở của hắn cũng không theo kịp.
Cuối cùng, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, rồi nghẹo đầu sang một bên ngất đi.
Cũng chỉ là cởϊ qυầи dài mà thôi!
Sở Khuynh Ca rên hừ hừ hơi giơ tay lên, ngân châm cầm ở đầu ngón tay.
Trừng phạt cũng đã trừng phạt rồi, nàng là người hành nghề y, nếu đã muốn điều trị vậy thì phải điều trị thật.
Sau hai nén nhang, Sở Khuynh Ca đẩy cửa phòng ra, thong dong đi ra ngoài.
Phong Ly Dạ xoay người vào trong, sau đó Yến Lưu Nguyệt dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng một lúc, rồi cũng nhanh chóng vào theo.
Về những người khác, thì Sở Khuynh Ca không thèm liếc nhìn một cái mà bước đi ra ngoài.
Phong Tứ Hải chưa bao giờ bị người khác miệt thị như thế, con nhóc này, đến lúc rời đi chưa từng lên tiếng chào hỏi ông ta lấy một lần!
Đến lão già Hoàng Thượng cũng không dám! Con nhóc này thật sự quá vô lễ!
Có điều, vết thương của Mặc Nhi quan trọng hơn!
Ai cũng không ngờ rằng quần áo trên người của thiếu niên ngoan ngoãn này lại lộn xộn như vậy!
Đến quần cũng bị lột!
Vẻ mặt Phong Ly Dạ tái mét, trước khi những người khác vào trong, hắn đã vung lên một chưởng kéo chăn đắp trên người đệ đệ.
Phong Thần Mặc vẫn còn đang hôn mê, Yến Lưu Nguyệt vội la lên: “Ngự y, mau kiểm tra cho Mặc Nhi!”
Ai biết được cái gọi là điều trị của Sở Khuynh Ca là thật hay là giả?
Bà ta đã tận mắt nhìn thấy tình huống vừa rồi của Mặc Nhi, quần áo của hắn ta không chỉnh tề, giống như mới vừa bị người ta ức hiếp!
Nữ nhân kia, đúng là rất quá đáng!
Ngự y hoang mang lo lắng chạy đến, cầm lấy cổ tay của Phong Thần Mặc để bắt mạch.
Một lúc sau, ông ta quay đầu lại nhìn mọi người trong phòng, vẻ mặt phức tạp.