“Xin lỗi, ta có thói quen lúc cứu người không để ai nhìn, nếu không, lúc ta hạ châm sẽ dễ xảy ra sai sót.”
Quốc Công đại nhân chính là nhân vật lớn, đến cả Hoàng Thượng khi gặp mặt ông ta cũng phải nhún nhượng ba phần, vậy mà khi Cửu công chúa đối mặt với vẻ mặt phẫn nộ của ông ta lại còn có thể cười cho qua chuyện!
“Thời gian thật sự không nhiều lắm, nếu Quốc Công đại nhân không đi ra thì cứ tùy ý người thôi.”
“Con nhóc thối, ngươi…”
“Tổ phụ, con đã sai người chuẩn bị xong trà bánh, mời ông vào trong viện nhấm nháp.”
Dưới ánh nhìn của mọi người, bóng dáng cao lớn kia kéo tổ phụ của hắn đi ra ngoài, cái bóng đen và vàng thoáng qua như thế.
Thế tử gia hắn…… Hắn không nói hai lời, mà đã “mời” Quốc Công đại nhân đi ra ngoài!
Phong Dụ Hoa sửng sốt một lát, mới đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức nói với mọi người: “Nhanh! Đi vào trong viện chờ, nhanh!”
Nàng ấy vừa nói vừa đi trước một bước, bế mẫu thân vừa mới tỉnh táo lại đi thật nhanh.
Nhân vật có tiếng nói đều đã đi rồi, mọi người làm sao dám ở lại nữa?
Ngộ nhỡ làm chậm trễ Cửu công chúa chữa trị cho tam thiếu gia, hại tam thiếu gia mất mạng, không ai gánh nổi hậu quả này đâu.
Mọi người lập tức nhanh chóng đi ra ngoài.
Phong Ly Dạ đóng cửa phòng lại, tự mình canh giữ ở cạnh cửa.
Có Ly thế tử ở chỗ này, ai cũng đừng hòng có thể vào được nửa bước!
Hai gã hạ nhân làm theo lời căn dặn của Sở Khuynh Ca, mang nước ấm đi vào.
Trong phòng, thật sự chỉ còn lại có hai người Sở Khuynh Ca và Phong Thần Mặc.
Phong Thần Mặc mơ màng mất đi tri giác, vẻ mặt trắng bệch.
Thật ra Sở Khuynh Ca biết rõ tình huống của hắn ta, nếu tối nay nàng không tới, hắn ta cũng sẽ không chết ngay.
Cho nên vừa rồi nàng nói không còn nhiều thời gian, thì cũng chỉ là để hù dọa bọn họ.
Có điều, tình hình hiện tại của hắn ta tệ hơn so với tưởng tượng của nàng một chút, bởi vì vừa nãy hắn ta đã trúng một chưởng của nam tử áo đen.
Cũng coi như là tự làm tự chịu đi, ai bảo hắn dám hành thích nàng?
Nàng xắn tay áo lên, trên cổ tay nàng hiện ra một cái vòng tay màu đen.
Nàng cầm vòng tay di chuyển qua lại trên trái tim của Phong Thần Mặc, rồi nhanh chóng tìm được vị trí đâm ngân châm chính xác.
Nàng hơi cong môi lên, mở bao châm ra, ngón tay lướt nhanh qua phần trái tim của hắn ta.
Lúc sau, vòng tay từ từ đè xuống trái tim, rồi dần dần giờ lên.
Sau đó nàng lại kết hợp với các ngón tay của mình ấn lên các đại huyệt chung quanh của hắn ta, rất nhanh, một ngân châm vừa dài vừa nhọn đã dần trồi lên từ chỗ gần trái tim của hắn.
Cuối cùng bị hút mạnh vào vòng tay.
Phong Thần Mặc vẫn chưa tỉnh lại, nhưng phần chân mày đang nhíu chặt lại dần dần dãn ra theo tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Sau khi ngân châm bị hút ra, cả người hắn ta cực kỳ thoải mái.
Thật ra tất cả đau đớn đều phát ra từ chỗ ngân châm này.
Tuy rằng hắn nôn ra rất nhiều máu, nhưng tuổi trẻ tráng kiện, nên không bao lâu cũng đã dần tốt lên.
Nhưng, vậy chẳng phải là hời cho tên nhóc thối này quá sao?”
Đang yên đang lành đòi đánh đòi gϊếŧ, dễ dàng để hắn ta khỏe lại như vậy, chẳng phải là khiến bản thân nàng oan ức lắm sao?
Đáy mắt Sở Khuynh Ca lóe lên một tia âm u, bỗng nhiên ngón tay hơi vươn ra, ngân châm rơi xuống, đâm lên ***** ** bên gáy của Phong Thần Mặc.
“Á…”
Đau!
So với dao cắt vào da thịt còn đau hơn nữa!
Phong Thần Mặc đột nhiên mở mắt ra vì đau nhức, nhưng mà đã tỉnh táo hơn nhiều.
Phong Thần Mặc ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu, trong lòng trở nên căng thẳng.
Yến Lưu Nguyệt suýt nữa đã xông vào, nhưng lại bị Phong Ly Dạ vươn cánh tay ra ngăn cản lại.
“Đệ ấy tỉnh lại là chuyện tốt.”
Lời nói của Phong Ly Dạ cũng nhắc nhở mọi người.
Ít nhất, bây giờ người đã tỉnh lại rồi.
Cho dù tiếng kêu này nghe rất là đau đớn, nhưng tỉnh lại vẫn luôn tốt hơn là mãi hôn mê.
Nhưng chưa được bao lâu, không ngờ bọn họ lại nghe thấy tiếng hét đầy giận dữ của Phong Thần Mặc: “Yêu nữ? Ngươi muốn làm gì?”
Nghe ra, có vẻ rất là tủi thân và phẫn nộ?