Chỉ nhìn thấy sau khe núi, đột nhiên có bóng dáng của mấy chục người nhảy ra.
Toàn những người mặc áo đen, tay cầm kiếm dài, vừa nhìn liền biết là sát thủ được huấn luyện bài bản!
Đó là sát thủ tên đàn ông áo đen phái tới!
Trong tay Phong Li Dạ mặc dù không có binh khí, nhưng đối mặt với mười mấy tên sát thủ vẫn vững như núi.
Gió thổi qua, vài sợi tóc lộn xộn trên trán bị thổi bay.
Đôi mắt lạnh lẽo, lộ ra hơi thở của thần chết, giống như Tu la.
Mấy chục tên sát thủ bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa sợ không dám bước lên phía trước.
Không biết đã qua bao lâu, một người trong số đó trầm giọng nói: “Không phải sợ, hắn bị thương do dao, còn ngã từ trên vách núi xuống, hắn nhất định bị thương rất nặng!”
“Không sai, sắc mặt hắn trắng bệch, chẳng qua hắn đang mạnh mẽ chống đỡ thôi!”
Cuối cùng bọn họ lấy dũng khí, tay cầm thanh kiếm dài, xông lên!
“Giết hắn, chúng ta chính là công thần! Giết!”
Phong Li Dạ quả thật đã bị nội thương rất nặng, đặc biệt hiện giờ còn đang sốt cao.
Mặc dù vẫn giữ khí thế mạnh mẽ như cũ, nhưng Sở Khuynh Ca biết, hắn không chống đỡ được bao lâu.
Cúi người nhặt một hòn đá nhọn, nàng chuẩn bị đi về phía trước.
Người còn chưa qua đó nhưng đã bị Phong Li Dạ tiện tay đẩy một chưởng quay về.
Khuynh Ca chênh vênh không hề có chút phòng bị, một tiếng huỵch vang lên, nàng ngồi trên mặt đất.
Khi nhìn lên một lần nữa, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Sở Khuynh Ca bị mấy chục tên sát thủ vây trong vòng chiến đấu.
Đã đến lúc này rồi, còn muốn một mình chống đỡ sao?
Là đàn ông cổ đại đều cố chấp như thế hay hắn đặc biệt theo chủ nghĩa nam quyền?
Sở Khuynh Ca đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy chục tên đang vây quanh.
Sát thủ áo đen đã nhanh chóng ngã xuống mấy lần, nhưng Phong Li Dạ vẫn đứng vững.
Thân hình thon dài, vững như núi Thái Sơn, những chiêu thức đó tuy có vẻ bình thường, nhưng mỗi một chưởng đều có thể gây thương tích cho người khác!
“A…” Lại là một sát thủ bị một chưởng đánh bay, một tiếng bùm vang lên, hắn ngã trên vách núi, miệng nôn máu tươi, không biết là hôn mê hay đã chết rồi!
Khóe môi Phong Li Dạ cũng vì động đến chân khí, một tia máu chầm chậm rơi xuống.
Sở Khuynh Ca không nhìn tiếp được nữa.
Huống chi nàng cũng không cần bất kì ai bảo vệ.
Ngay khi sát thủ dùng kiếm đâm vào sau lưng Phong Li Dạ, Khuynh Ca nhặt cành cây trên mặt đất, mạnh mẽ lao tới.
Không ai có thể ngờ được, tiểu nha đầu nhìn trông yếu đuối không ngăn nổi gió này tốc độ lại khiến người ta kinh hãi như vậy!
Sát thủ không hể có phòng bị, một tiếng bộp vang lên, cổ tay bị cành cây đánh vào, đau đến mức khiến hắn thấp giọng kêu, thanh kiếm dài rơi khỏi tay.
Thân hình mảnh khảnh của Sở Khuynh Ca bước lên phía trước, kiếm dài đã nằm ổn định trên tay nàng.
Đang muốn đâm một nhát kiếm vào tên sát thủ, không ngờ người lại bị một lực mạnh mẽ đẩy nhanh ra đằng sau.
Mấy tên sát thủ cảm thấy bất an, đột nhiên rút lui ra xa vài bước.
Vài người nhìn nhau, sau đó bọn chúng đồng thời quay người rời đi.
Sở Khuynh Ca quả thật không dám tin vào mắt mình.
Tên nam nhân này, chính là dựa vào sát khí cực kỳ kiêu ngạo, dọa kẻ địch sợ chạy mất?
“Ngươi… Ê, ngươi làm sao thế?”
Sau khi sát thủ hoàn toàn cao chạy xa bay, thân hình cao lớn trước mặt liền ngã xuống đất!