Trước nay Phong Ly Dạ chưa từng thấy nữ nhân nào quật cường như thế, không sợ chết như thế!
Nàng, nhất định là người đầu tiên!
Hắn chỉ chần chừ trong giây lát, sức lực ngón tay vẫn thả lỏng.
Phong Dụ Hoa bước nhanh lại đây, kéo một tay khác của Sở Khuynh Ca: “Cô nhóc, có phải người thật sự có thể cứu Mặc Nhi hay không?
“Ta nói, ta có thể cứu hắn, nhưng, ta muốn bà ta rót trà nhận lỗi cho ta!”
Sở Khuynh Ca rút tay ra khỏi tay Phong Dụ Hoa, vươn ngón tay ra chỉ về phía Yến Lưu Nguyệt.
“Mạng của nhi tử bà nằm hết trong tay bà, bà không còn nhiều thời gian đâu! Nếu không nhanh lên, qua thời gian dài, dù ta có muốn cứu cũng chỉ sợ cũng không cứu được.”
“Khuynh Ca!” Phong Dụ Hoa đã nóng nảy muốn chết.
Loại chuyện như nhận lỗi này sau này nói tiếp có được không?
Mặc Nhi đã như vậy! Nếu không cứu kịp thì phải làm sao đây?
“Tứ tiểu thư, ta kính trọng người là người minh mẫn, nhưng, lần này ta sẽ không nể mặt người đâu, trên người ta vẫn còn dấu giày nữ nhân này để lại!”
Phong Dụ Hoa há miệng ra, nhưng đột nhiên nghẹn lại, không thể thốt nên lời.
Thật sự rất giống, đến tính tình cũng rất giống!
Nếu là Nam Tinh, dưới tình huống này, nếu đại tẩu không làm theo lời nàng ấy nói, nàng ấy nhất định sẽ không cứu người.
Thật sự là có chết cũng không cứu!
Chỉ sợ con nhóc con này cũng là một người yêu hận rõ ràng.
Ánh mắt mọi người, lập tức dừng ở trên người Yến Lưu Nguyệt.
Ngay cả Phong Ly Dạ, sau khi hung ác lườm Sở Khuynh Ca một cái thì cũng cũng quay đầu lại nhìn mẫu thân của mình.
“Mẫu thân, là do con không biết dạy, nếu như nàng không cứu sống được Thần Mặc, thì con nhất định sẽ tự tay gϊếŧ nàng!”
Không một ai biết, tuy trên mặt Sở Khuynh Ca vẫn cười như trước, nhưng trái tim nàng bất chợt đau nhói như bị đâm.
Nhưng dù vậy nàng vẫn cười, trong lòng càng đau, ý cười trên mặt càng nhiều hơn.
“Ngươi yên tâm, chỉ cần bà ta nhận lỗi, không cứu sống Phong Thần Mặc, không cần ngươi ra tay, ta cũng tự mình kết liễu.”
Phong Ly Dạ không nói lời nào.
Hắn biết lời nói vừa rồi của mình nặng nề thế nào!
Nhưng, hắn cũng không nói láo!
Tay Yến Lưu Nguyệt không ngừng run rẩy, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm khuôn mặt Sở Khuynh Ca.
Bỗng nhiên, bà ta quay người, cầm ấm trà trên bàn lên, rót đầy nước vào một chén trà.
Sau đó, chân hơi nhún, trong nháy mắt, người đã đứng ở giữa viện.
Vì giọng nói của bà ta có nội lực thuần hậu, nên lập tức truyền khắp cả phủ tướng quân: “Cửu công chúa, Yến Lưu Nguyệt ta có mắt không tròng, không biết Thái Sơn, đắc tội công chúa điện hạ.”
“Yến Lưu Nguyệt tại đây rót trà xin lỗi với người, hy vọng Cửu công chúa đại nhân có đại lượng, tha thứ cho ta lần này, cứu mạng nhi tử của ta!”
Lời này, đừng nói là mười mấy hạ nhân, mà cả sân này, thậm chí hạ nhân trong các viện lân cận cũng thể nghe rõ rành mạch!
Nàng ta rót trà nhận lỗi với Cửu công chúa trước mặt hơn một nửa người trong phủ Quốc Công, cầu xin Cửu công chúa cứu con trai của bà ta!
Bà ta đã làm được!
Không có ai nói gì cả, Phong Ly Dạ rũ mắt, không đành lòng nhìn vẻ mặt nặng nề của mẫu thân mình.
Trước kia mẫu thân cũng là một tướng quân, đời này, bà ta chưa từng ăn nói khép nép với người nào như thế này.
Đối với mẫu thân mà nói, tình nguyện bị người ta chém một đao kết liễu, cũng không muốn chịu nỗi nhục nhã thế này!
Huống chi, đối tượng bà ta nhận lỗi chỉ là một con nhóc con mới mười mấy tuổi, là một người thuộc hàng con cháu!
Trong lòng mọi người nhịn không được mà trở nên thổn thức.
Nhưng chỉ có Sở Khuynh Ca là không hề để ý, khuôn mặt hơi tái nhợt của nàng vẫn luôn mỉm cười.
“Nếu bà đã nhận lỗi vậy trà này coi như ta đã uống, ta muốn ra tay cứu người, mọi người đều đi ra ngoài cho ta.”
“Ngươi!” Sắc mặt Phong Tứ Hải trầm xuống.
Ông ta đường đường là chủ nhân phủ Quốc Công, Quốc Công đại nhân kiêm Thượng Thư Lệnh, ở trong triều đình, là người dưới một người trên vạn người!
Cái con nhóc chỉ mới nứt mắt mà dám đuổi ông ta đi ra ngoài?