“Tam thiếu? Người bị làm sao thế này?” Phong Tảo canh giữ bên ngoài đại đường nhìn thấy cả người Phong Thần Mặc đầy máu, lập tức vọt qua.
“Tam thiếu…”
“Đi… Đi.” Phong Thần Mặc dùng sức đẩy hắn ta.
Không ngờ rằng trái tim lại trở nên đau nhức, máu tươi, tiếp tục chảy xuống dọc theo khóe môi, phần vạt áo vốn đã có màu đỏ, lại càng đỏ hơn nữa.
Hắn ta đẩy Phong Tảo ra, rồi nghiêng ngả lảo đảo vọt vào đại đường: “Đại ca…”
Phong Ly Dạ đang quỳ thẳng tắp ở trước bài vị, vết thương sau lưng vẫn chưa được xử lý.
Vẻ mặt Phong Tảo đầy lo lắng, đi theo phía sau Phong Thần Mặc: “Gia, tam thiếu gia bị thương rất nặng!”
Phong Ly Dạ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy hai chân đệ đệ mình mềm nhũn, cơ thể cao gầy đột nhiên ngã xuống.
Hắn giơ tay lên, phóng một chưởng đỡ lấy thân thể của hắn ta.
Phong Tảo lập tức đỡ Phong Thần Mặc, để hắn ta ngồi lên trên ghế.
Không ngờ rằng Phong Thần Mặc mới vừa ngồi xuống, lại há miệng nôn một búng máu tươi.
Trái tim luôn nhói đau, giống như có dao nhỏ không ngừng đâm vào rồi xé nó ra.
Dường như máu trong lồng ngực không ngừng chảy ra, tuôn ào ạt ra từ khóe môi của hắn ta, dáng vẻ này, rõ ràng không có vết thương bên ngoài, nhưng mà giống như bị thương rất nặng.
“Gọi đại phu!” Phong Ly Dạ nặng nề nói.
Lúc này Phong Tảo mới lấy lại phản ứng, xông nhanh ra ngoài.
Tuy rằng võ công của Tam thiếu gia không bằng Thế tử gia, nhưng võ công của hắn ta cũng cực kỳ lợi hại.
Ở phủ Quốc Công, còn có ai có thể đánh hắn ta bị thương đến mức này?
“Là ai làm đệ bị thương?” Phong Ly Dạ đỡ lấy bả vai đệ đệ, một lực dịu dàng thông qua chưởng của hắn lập tức thấm vào trong thân thể của Phong Thần Mặc.
Nhưng lại không ngờ rằng chân khí của hắn lại làm cho trái tim Phong Thần Mặc rối loạn hơn nữa.
Một tiếng “phụt”, hắn ta lại nôn một búng máu tươi thật to ra.
Tầm mắt Phong Thần Mặc đã bắt đầu trở nên mơ hồ, ngực còn đang đau nhức, đau đến mức hắn ta không thể nói thành lời.
Ý thức trở nên mong manh, nhưng hắn ta vẫn luôn nhớ rõ một việc: “ Yêu nữ… Đi cùng với… Nam tử… Áo đen rồi.”
Mới đầu Phong Ly Dạ chẳng thèm để ý, dù sao hắn cũng chẳng quen biết yêu nữ.
Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ, gương mặt tuyệt đẹp kia lập tức lóe lên một tia mất bình tĩnh: “Là nữ nhân kia sao?”
Phong Thần Mặc khó khăn gật đầu.
Thế mà hắn ta đã nhìn thấy vẻ nôn nóng lộ ra trên khuôn mặt luôn lạnh lùng của đại ca.
Lạ thật, trong lòng hắn ta có một cảm giác rét lạnh.
Không phải vì đại ca bị hạ thuốc nên mới ở cùng với Cửu công chúa sao?
Tại sao bây giờ vừa nghe thấy Cửu công chúa bị mang đi, thì người đại ca trước giờ luôn giữ được sự bình tĩnh dù Thái Sơn có sập ngay trước mặt lại bắt đầu trở nên nôn nóng rồi?
“Đại ca…”
“Phong Tảo, bảo đại phu khám cho đệ ấy đi!”
Không chờ Phong Thần Mặc nói thêm lời nào, cơ thể cao lớn của Phong Ly Dạ đã lập tức biến mất ở ngoài đại đường.
Trong bóng đêm đen như mực, hắn đã hoàn toàn đi xa.
Phong Thần Mặc cắn răng, muốn cùng đi ra ngoài.
Phong Tảo lập tức đè hắn ta ngồi xuống, sau đó vội la lên với đại phu đang đi đến: “Nhanh lên!”
Vừa rồi đại phu bị Phong Tảo kéo tới đây, bây giờ lại bị hắn ta kéo mạnh lần nữa, suýt nữa đã ngã lăn xuống mặt đất.
Vừa hé mắt đã nhìn thấy cả người tam thiếu gia toàn là máu, làm ông ta sợ đến mức nhũn hết cả chân!
Rõ ràng thương tích của Tam thiếu rất nghiêm trọng, nhưng mà, tại sao lại đến mức thế này?
…
Một tiếng “bịch” Sở Khuynh Ca bị ném vào trong một góc căn phòng cũ nát.
Nàng không vội vã bò dậy, mà ngồi dưới đất, điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Vừa rồi nam tử áo đen đi quá nhanh, suốt cả đường đi gió lớn luôn táp vào mặt nàng, giống như là những lưỡi dao nhỏ cắt lên da thịt nàng, đau!
Cuối cùng bây giờ đã dễ chịu hơn chút rồi!
“Thật ra ngươi có thể thích ứng được với mọi hoàn cảnh.”
Nam tử áo đen có vẻ đã quen với sự thong dong và bình tĩnh của nàng, đối với vị Cửu công chúa này, trong mắt hắn ta hiện lên mấy phần thưởng thức.
“Phong gia không ai đối xử tốt với ngươi, nếu không thì sau này ngươi đi theo bên cạnh ta đi?”. Bạn có biết trang truyện { TRÙMtr uуện.м E }
Sở Khuynh Ca nhướng mày, cười nói: “Sao nào? Chẳng lẽ đại hiệp cũng thích ta rồi sao?”