Sở Khuynh Ca tỉnh lại từ trong cơn hoa mắt chóng mặt.
Xoa xoa lông mày, ý thức dần dần được hồi phục.
Nàng bị đẩy xuống vách núi.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, rõ ràng nhìn thấy cái tên Phong Li Dạ sớm đã muốn giết chết nàng lại cùng nhảy xuống.
Sau đó, một cơn gió lớn thổi đến khiến đầu nàng đau nhức một trận, không lâu sau nàng liền ngất đi.
Rơi xuống vách núi, kì lạ là, ngoại trừ vẫn còn chút đau đầu, nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn bị thương nặng.
Cúi thấp đầu nhìn, Sở Khuynh Ca cuối cùng đã hiểu, vì sao mình không bị thương.
Nàng đang nằm trên người Phong Li Dạ! Hai mắt Phong Li Dạ nhắm chặt, sớm đã bị hôn mê.
Bả vai của hắn!
Sở Khuynh Ca lập tức bò dậy, cúi thấp đầu nhìn, trên bả vai miệng vết thương máu thịt mơ hồ, lại còn đang chảy máu! Bị thương như vậy, đặt trong thời hiện đại, tuyệt đối có thể đòi mạng.
Nàng không nghĩ nhiều, lập tức xé vạt áo của hắn!
Ai mà biết vào lúc cởi quần áo của hắn ra, Phong Li Dạ lại đột nhiên mở mắt trừng trừng, túm lấy tay nàng.
“Không cho phép đụng vào bản thế tử!” Mặc dù giọng nói khàn khàn, nhưng cũng nói không nên lời.
Sở Khuynh Ca không kịp phản ứng, đợi khi nàng phản ứng lại, suýt chút nữa đã cho hắn một cái tát.
Nếu không phải nhìn thấy hắn bị thương thành như vậy, ai vui vẻ đụng vào hắn? Huống hồ vết thương này, cho dù nói thế nào cũng là vì nàng.
Nhưng, chờ đến khi nàng phản ứng thì Phong Li Dạ cũng đã ngã xuống một lần nữa.
Mắt nhìn bàn tay lớn của hắn không có sức buông xuống, trong khoảnh khắc đó, Sở Khuynh Ca có chút thương xót.
Hắn là chiến thần nước Sở, nếu không phải bị thương cực kì nghiêm trọng, sao có thể cho phép bản thân mình ngã xuống?
Cuối cùng vẫn là cởi quần áo hắn ra.
Khoảnh khắc nhìn rõ vết thương, ngay cả nàng, một bác sĩ thiên tài kiệt xuất đã quen nhìn đủ loại vết thương trước bàn phẫu thuật cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
Vết thương sâu như vậy? Lúc dao đâm vào, chắc chắn rất đau.
Thế mà hắn lại có thể mặt không biến sắc! Vết thương như này nhất định phải khâu lại, nhưng không kim không chỉ, ngay cả thuốc khử trùng cũng không có.
Phong Li Dạ tỉnh dậy vào khi trời gần sáng, hắn mở mắt liền nhìn thấy Sở Khuynh Ca ngồi cách đó không xa.
Nàng cuộn mình dưới bức tường đá, thoạt nhìn nhỏ nhắn mong manh không nói thành lời.
Trong đầu không hiểu sao xoẹt qua một tia thương cảm.
Nhưng thương cảm chỉ là trong chốc lát, lập tức lại được băng lạnh thay thế.
Dường như cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, sau khi Sở Khuynh Ca nhíu mày, dần dần mở mắt.
Giương mắt liền đối diện với đôi mắt hắn đen như mực.
Chỉ là nhìn thôi, trong lòng Sở Khuynh Ca liền buồn bực một hơi.
Cái tên này, ánh mắt lạnh lùng muốn chết, còn mang theo vài phần ghét bỏ!
Sớm biết thì đã không cứu hắn ta, để hắn ta chảy hết sạch máu thì thôi.
“Nhìn ta như vậy làm gì?” Nàng tức giận, rất hung hãn trừng mắt nhìn hắn: “Chưa thấy mỹ nữ bao giờ hả?