Phong Ly Dạ bỏ đi.
Xảo Nhi vẫn luôn canh giữ bên ngoài lảo đảo tiến đến, sắc mặt trắng bệch.
“Công chúa, người nhất định phải đấu với Thế tử gia như thế sao?”
Nàng ấy biết, đây không phải là lỗi của Công chúa, cũng biết rằng thật ra Công chúa mới là người thiệt thòi nhất.
“Thế nhưng Công chúa, phủ Quốc Công gần như một tay che trời trong triều đình, ngay cả Hoàng Thượng và Thái hậu cũng đều kiêng kị bọn họ.”
“Thế tử gia càng là người có quyền lực lớn nhất trong phủ Quốc công ngoại trừ Quốc công đại nhân, chúng ta… chúng ta đấu không lại bọn họ.”
Xảo Nhi sợ mất mật, Sở Khuynh Ca lại chỉ nhìn vào trong góc lều, mặt không có biểu cảm gì.
Không biết qua bao lâu, nàng mới thản nhiên nói: “Ta không muốn đấu với hắn, cũng không muốn đối địch với bất kì ai.”
Đời trước, giẫm lên bao nhiêu xương cốt, từng bước đi đến đỉnh cao cuộc đời.
Quan chỉ huy tối cao trong quân đội, được đổi lấy bằng máu và nước mắt.
Cuộc đời của nàng, người ngoài nhìn vào cảm thấy phong quang vô hạn.
Chỉ có tự nàng biết, rất mệt mỏi.
Sống lại một kiếp, vốn chỉ muốn làm một người bình thường, trải qua một cuộc sống đơn giản.
Nhưng cuộc sống, sẽ luôn không thuận buồm xuôi gió.
Quá nhiều người muốn hại nàng.
“Xảo Nhi, nếu có một ngày ta rời khỏi nơi này, em sẽ thế nào?”
Nàng một thân một mình có thể không cố kị gì, cũng không biết người bên cạnh sẽ thế nào?
Công chúa mất tích, liên lụy quá lớn, người bên cạnh sẽ bị xử tử à?
Quả nhiên, Xảo Nhi nghe xong, bị dọa đến run rẩy cả người.
“Công, Công chúa, người, người đừng hù, hù dọa Xảo Nhi.”
Mặt nàng ấy vàng như màu đất, những ngón tay cũng đang run rẩy: “Công chúa, nếu… nếu mất tích, em và Lam Vũ đều sẽ… bọn em đều sẽ…”
“Ta chỉ đùa một chút thôi, em tưởng thật cái gì chứ?” Sở Khuynh Ca cười với nàng ấy một tiếng.
Xảo Nhi lại nhào đến, ôm chân nàng, khóc òa lên.
“Công chúa, coi như người muốn đi, cũng phải mang theo Xảo Nhi, còn cả Lam Vũ, huynh ấy rất trung thành với người. Đừng bỏ lại bọn em, bọn em sẽ bị xử tử, òa…”
“Suy nghĩ lung tung gì thế? Ta chỉ nói đùa thôi.”
Sở Khuynh Ca kéo chăn lên, đắp lên người mình.
“Đêm khuya rồi, nhanh đi ngủ đi, sáng mai mưa gió ngừng rồi còn phải lên đường.”
Nàng trở mình, nhắm mắt lại.
Xảo Nhi cũng không biết Công chúa đang nghĩ gì.
Nàng ấy trở lại trên đêm của mình mà nằm xuống, lại nhìn bóng lưng của Công chúa, cực kì lâu sau vẫn không ngủ được.
Cũng không biết đã qua bao lâu, mơ mơ màng màng, Xảo Nhi khàn giong: “Công chúa… người có thật là Công chúa trước kia không?”
Không có ai đáp lại.
Bóng đêm, trong cơn mưa đó, từ từ lạnh lại.
……
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên như lời Sở Khuynh Ca nói, mưa gió ngừng triệt để.
Xảo Nhi miễn cưỡng lên tinh thần, thu thập xong mọi thứ, chuẩn bị lên đường.
Nhưng xe ngựa hôm nay hình như rất khác hôm qua.
Sau khi lên đường, Xảo Nhi đang ngồi phía trước cùng Lam Vũ vén rèm lên, nhỏ giọng nói: “Công chúa, xe ngựa của chúng ta…”
“Suỵt.” Sở Khuynh Ca đặt ngón tay thon dài lên môi mình: “Công lao của Mộ Bạch tiên sinh, đừng để lộ ra, nữ nhân xấu xa kia mà nghe được thì lại muốn đến cướp đấy.”
Xảo Nhi nhanh chóng im lặng, tâm tình tốt như ánh nắng đang chiếu rọi trên đầu.
Nếm trải khổ trong khổ, mới là người trên người.
Bệnh nhiều lần vào, nói không chừng sức khỏe sẽ càng mạnh hơn.
Nàng bỗng nhiên nói: “Mộ Bạch tiên sinh, ta có chuyện muốn nhờ.”