“A!” Sở Vi Vân hét lên thất thanh, theo bản năng giơ tay bảo vệ mặt của mình.
Tay Phong Ly Dạ rất căng thẳng, đang muốn giành lấy kéo trong tay Sở Khuynh Ca.
Nhưng mà hắn không ngờ rằng, nhát kéo này, đối tượng mà Sở Khuynh Ca đâm xuống không phải là Sở Vi Vân, mà chính là hắn!
Cả người hắn có cương khí bảo vệ cơ thể…
“Công chúa, cẩn thận!” Lam Vũ vừa đuổi theo đến đây đã sợ tới mức hồn phi phách tán.
Cả người Thế tử gia đầy cương khí, vậy mà công chúa lại muốn làm hắn bị thương!
Đâm nhát kéo này xuống, nàng sẽ bị cương khí của Thế tử gia đánh bay, không chết thì cũng bị thương nặng!
Nhưng Lam Vũ vừa tới tới cửa, khoảng cách xa như vậy, vốn đã không kịp vào ngăn cản công chúa!
Phong Nguyên Hạo vẫn luôn quay mặt đi, căn bản là không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nghe tiếng Sở Vi Vân thét chói tai, khi quay đầu lại đã thấy nhát kéo của Sở Khuynh Ca đâm mạnh lên ngực của đại ca.
Hắn ta trợn tròn mắt!
“Cửu, Cửu công chúa…”
Không phải lo lắng cho đại ca, mà… Hành động này của Cửu công chúa chính là tự tìm đường chết! Nàng không biết đại ca có nội lực thâm hậu, người bình thường không thể làm hắn bị thương sao?
Sở Khuynh Ca vung kéo, nhưng cuối cùng không đâm xuống tim.
Sở Vi Vân chờ, hình ảnh nàng bị nội lực của Phong Ly Dạ đánh cho thất khiếu đổ máu.
Nhưng khi nhát kéo này đâm xuống…
Máu tươi xuất hiện, nhưng là của Phong Ly Dạ!
“Đại ca!” Sau đó Phong Nguyên Hạo mới nhận ra vọt đến đây, một tay đẩy Sở Khuynh Ca ra.
Lam Vũ cũng xông vào cửa, đỡ lấy cô nương đã lung lay sắp ngã: “Công chúa!”
Phong Ly Dạ cúi đầu liếc nhìn ngực của mình, đập vào mắt hắn là một mảnh máu tươi, nhưng ánh mắt của hắn thì không hề thay đổi.
“Bây giờ đã hài lòng chưa?”
Ánh mắt không hề có độ ấm dừng trên mặt Sở Khuynh Ca, trong đáy mắt hắn không có gợn sóng: “Cút!”
Sở Khuynh Ca quay người lại, bỏ đi!
“Công chúa!” Lam Vũ đuổi theo sau nàng: “Công chúa, vết thương của người…”
Xảo Nhi cũng bò đến, chân cẳng nàng ấy đã nhũn ra, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo: “Công chúa… Gọi đại phu, người đâu! Công chúa bị thương! Gọi đại phu!”
Âm thanh dần đi xa.
Sau đó Sở Vi Vân mới dần dần nhận ra Phong Ly Dạ bị thương, mới lấy lại được phản ứng!
Nàng ta đã khóc đến gần như hỏng mất!
“Vì sao chàng… Vì sao chàng! Chàng che chở cho nàng ta, vì sao chàng còn muốn che chở cho nàng ta!”
Hắn thu hồi lại cương khí quanh người, tình nguyện bị thương, cũng không muốn làm Sở Khuynh Ca bị thương!
Tuy rằng bên ngoài hắn bảo Sở Khuynh Ca cút, trông như vô tình như vậy!
Nhưng thật ra hắn đang che chở nàng!
“Ta hận chàng! Dạ ca ca, ta hận chàng!”
Cái kéo bị Sở Khuynh Ca ném xuống đất đã được nàng ta nhặt lên.
Lần này, nàng ta nhắm ngay cổ họng của mình, dùng sức đâm mạnh.
“Quận chúa!” Phong Nguyên Hạo trợn tròn mắt!
Hành động này của Vân quận chúa không phải hù dọa bọn họ, cũng không phải đang làm ra vẻ, mà nàng ta thật sự muốn tự sát!
Phong Ly Dạ hô lên một tiếng, rồi vung một chưởng ra ngoài.
Cái kéo trong tay Sở Vi Vân đã bị gió thổi đi, mà nàng ta cũng bị một chưởng này đẩy ra ngoài, yếu ớt ngã xuống.
Sau khi ngã xuống thì không còn động tĩnh nào nữa.
Phong Nguyên Hạo vội cởϊ qυầи áo của mình phủ lên người nàng ta.
Rồi quay đầu lại nhìn Phong Ly Dạ, hắn ta vội la lên: “Đại ca, quận chúa ngất đi rồi! Đại… Đại ca, vết thương của huynh…”
Nhát kéo vừa rồi, nàng ta thật sự một lòng muốn chết, không có một chút giả vờ nào.
Nếu sau khi nàng ta tỉnh lại còn đòi chết, vậy phải làm sao đây?
“Đại ca, huynh… Huynh tối nay… trông nàng đi!”