Vốn mũi kéo kia là nhắm ngay ngực Sở Khuynh Ca.
Nếu không phải kiếp trước nàng sống trong bộ đội đặc chủng mười mấy năm, bồi dưỡng được năng lực cảnh giác cao độ, theo bản năng nghiêng người trốn đi.
Vậy nhát kéo này, có thể lấy mạng của nàng bất kỳ lúc nào.
Nhưng bởi vì bị Phong Ly Dạ giữ chặt, tuy rằng nàng có thể tránh được một nhát chí mạng, nhưng lại không thể tránh được bị thương.
Nhát kéo kia đâm sâu vào bả vai nàng, máu tươi lập tức nhiễm hồng vạt áo nàng.
Phong Ly Dạ đột nhiên mím môi, quay đầu lại nhìn Sở Vi Vân.
Sở Vi Vân thấy chiêu này không lấy được mạng Sở Khuynh Ca, đã rút kéo ra, còn muốn tiếp tục nhào qua.
Phong Ly Dạ ngăn cản nàng ta lại.
“Buông ta ra! Buông ta ra!”
Sở Vi Vân đã điên rồi!
Tuy rằng cái áo kia đã phủ lên người nàng ta, nhưng căn bản là nàng ta không thèm để ý.
Không quan tâm, chỉ muốn lấy mạng Sở Khuynh Ca, nàng ta hoàn toàn không thèm để ý thân thể của mình đã bị người trong phòng nhìn thấy!
Cả quá trình Phong Nguyên Hạo đều quay mặt tránh đi, đến liếc cũng không dám liếc.
Phong Ly Dạ giữ chặt tay nàng ta lại, trầm giọng quát: “Muội tỉnh táo lại đi!”
“Ta muốn gϊếŧ nàng! Ta muốn gϊếŧ nàng!”
Sở Vi Vân khóc lóc gào rống, không màng hình tượng, không màng thân thể, cái gì cũng không màng.
Nàng ta đã điên thật rồi!
Thân thể của nàng ta đã bị những tên đào kép đó phá đi, Phong Ly Dạ sẽ không cần nàng ta, nàng không cơ hội nữa rồi.
Sống, còn có ý nghĩa gì?
“Buông ta ra! Ta muốn gϊếŧ nàng! Ta muốn… A! Đừng tới đây!”
Sở Khuynh Ca thừa dịp nàng ta giãy giụa, giành lấy cây kéo trong tay nàng ta, muốn đâm một kéo về phía nàng ta.
Sở Vi Vân tránh né theo bản năng.
Phong Ly Dạ tiện tay đẩy ra.
Sở Khuynh Ca vốn đã bị thương chưa lành, lúc này lại bị một chưởng của hắn quét đết, cả người ngã “rầm” xuống trên bàn.
Máu trên vai càng chảy ra mạnh hơn!
Rõ ràng đã bị thương thành như vậy, nhưng trên mặt nàng lại không có một chút vẻ đau khổ nào.
Nàng vẫn nắm chặt cây kéo trong tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Ly Dạ, rồi lại bật cười.
Phong Ly Dạ không muốn làm nàng bị thương, thế mà vừa rồi nàng lại ra tay với Sở Vi Vân.
Nếu hắn không ra tay, Sở Vi Vân sẽ phải bị thương.
Sở Vi Vân đã như vậy, bây giờ, thật sự hắn không đành lòng nhìn thấy nàng ta bị ức hiếp nữa.
Hắn phải làm sao để không khiến mẫu thân của nàng ta thất vọng đây?
“À, không phải không muốn sống nữa sao?”
Ánh mắt Sở Khuynh Ca, chuyển qua khuôn mặt Sở Vi Vân, ý cười trên khóe môi càng sâu, cũng càng lạnh hơn.
“Nói không muốn sống nữa, vậy còn trốn gì mà trốn? Diễn cho ai xem?”
Khuôn mặt Sở Vi Vân đã trở nên trắng bệch, cuối cùng, bật khóc hu hu, khóc cực kỳ đau lòng.
Phong Ly Dạ nhìn thấy Sở Khuynh Ca bị thương, vốn thấy có chút áy náy.
Nhưng vào lúc này nàng vẫn còn nói chuyện kíƈɦ ŧɦíƈɦ Sở Vi Vân, chút áy náy trong lòng hắn đã bị thay thế bởi phẫn nộ.
“Đủ rồi! Cút đi! Đừng để cho bổn thế tử nhìn thấy ngươi nữa!”
“Dựa vào đâu mà ngươi muốn ta cút?”. Ngôn Tình Ngược
Ý cười trên khóe môi Sở Khuynh Ca đã lập tức biến mất.
Nàng không những không cút, thậm chí, còn bước từng bước về phía nàng ta.
Rõ ràng kéo trong tay không có quá nhiều lực sát thương, nhưng vào lúc này, nó nằm trong tay nàng, giống như là đao trong tay Tu La, tràn ngập sát khí!
Nàng bước lên trước một bước, đi đến trước mặt Phong Ly Dạ, ánh mắt, bỗng nhiên sâu hơn.
“Nhưng một nhát này, các người cho nhưng ta không có nghĩa vụ nhận! Ta phải trả lại cho ngươi!”
Vung kéo trong tay lên, mặt nàng xanh mét, dùng sức đâm xuống…