Trong viện vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Một mạng người đang sống khỏe mạnh, còn chưa đến nửa nén hương, đã ngã xuống như vậy.
Xảo Nhi ngồi bên cạnh Sở Khuynh Ca, cả người toàn mồ hôi lạnh, đến đầu ngón tay cũng đã run lên.
Nhưng công chúa vẫn còn cắn hạt giống như cũ, ngoại trừ sắc mặt càng lúc càng lạnh đi, dường như không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.
Phong Ly Dạ ngồi cách nàng không xa, còn đang uống trà.
Tiếng nữ tử kêu vang thảm thiết trong viện cuối cùng đã biến mất hoàn toàn.
Phong Ly Dạ nhìn Sở Khuynh Ca, cho rằng có thể nhìn thấy gì đó trên mặt nàng, nhưng, lại không hề thấy gì cả
“Không có lời nào muốn nói sao?” Hắn hỏi.
Xảo Nhi đứng ở một bên run lên bần bật.
Tuy rằng trước kia nàng ấy là người bên cạnh Cửu công chúa, và cũng thường xuyên nhìn thấy Cửu công chúa trừng phạt cung nhân.
Nhưng không biết vì sao Cửu công chúa lúc đó chỉ khiến cho nàng ấy cảm thấy tàn bạo, không hề cảm thấy đáng sợ.
Nhưng hôm nay, trước mắt Thế tử gia, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt như chẳng hề hấn gì của hắn, lại in dấu thật sâu trong đầu nàng ấy.
Đáng sợ nhất chính là, ngươi sẽ không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Bây giờ đang gió êm sóng lặng, nhưng ngay sau đó, có lẽ, là hắn sẽ lấy mạng của ngươi ngay.
Xảo Nhi thật sự rất sợ, thế cho nên ngay khi Phong Ly Dạ vừa lên tiếng, chân nàng ấy đã mềm nhũn, gần như ngã khuỵu xuống mặt đất.
Sở Khuynh Ca ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt lạnh nhạt của Phong Ly Dạ.
“Người của ngươi đặt bẫy hãm hại ta, còn bỏ thuốc vào rượu của ta nữa, ta nên nói gì đây?”
“Bỏ thuốc?” Ánh mắt Phong Ly Dạ trầm xuống.
“Ly rượu kính ta kia, khi ta đặt xuống, đã đổi ly rượu với nàng ta.”
Đôi mắt Sở Khuynh Ca sáng ngời, lóe lên vẻ suиɠ sướиɠ vì đã hiểu rõ, nhưng khi nhìn lại, nụ cười ấy đã trở nên lạnh thấu xương.
“Những tên đào kép mà nàng ta sắp xếp cho ta, ta cũng đã trả về cho nàng ta, Thế tử gia, vào lúc này, người mà ngươi nên đi xem chính là nàng ta.”
Sắc mặt Phong Ly Dạ biến đổi.
Có điều sau một hồi im lặng, hắn đột nhiên đứng dậy, bỏ đi.
Khoảnh khắc cửa phòng vừa đóng lại, cuối cùng Xảo Nhi đã không nhịn được, ngã ngồi trên mặt đất.
“Công, công chúa, Vân quận chúa bên kia… bên kia…”
“Uống phải rượu bị hạ thuốc, rồi lại đối diện với mấy tên nam tử đẹp trai kia, bây giờ nàng ta còn có thể làm cái gì?”
Sở Khuynh Ca dường như hoàn toàn không thèm để ý, đầu ngón tay mảnh khảnh cầm hạt dựa, tiếp tục cắn.
Xảo Nhi sửng sốt mất một lúc, rồi cả người bỗng nhiên run lên bần bật.
“Công chúa, nô tỳ không muốn chết, nô tỳ… Công chúa, công chúa, em sợ quá, công chúa!”
“Là do nàng ta gieo gió gặt bão, em sợ cái gì?” Hạt dưa trong tay dường như đã mất đi mùi thơm.
Sở Khuynh Ca ném hạt dưa xuống, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng đêm đen đặc bên ngoài.
“Công chúa, Sương Nhi đã chết, em… em cũng sợ…”
Xảo Nhi xụi lơ trên mặt đất.
Nàng ấy thật sự rất sợ.
Sở Vi Vân gieo gió gặt bão, nhưng nàng ta là người Thế tử gia để ý.
“Mẫu thân của Vân quận chúa qua đời vì mẫu thân của Thế tử gia, Thế tử gia từng thề trước mộ mẫu thân nàng ta, cả đời này sẽ bảo vệ Vân quận chúa.”
“Xảo Nhi, nếu như ta nói, ta là người đã từng chết một lần, em có tin không?”
Đã từng chết một lần, vậy thì sợ gì chết lần thứ hai?
Nàng chỉ muốn làm một người bình thường, một người sống chỉ nghĩ về chuyện ăn uống, vì sao, lại không cho nàng làm điều đó?