Thuyền dừng ở bên hồ, cung nhân nhấc màn lụa lên, A Dư được Chu Kỳ đỡ đi vào.
Bên trong thuyền bàn một cái đàn tranh, một đào kép yên tĩnh ngồi xổm phía trước, cách bức rèm châu lụa mỏng, A Dư không nhìn thấy rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của đào kép kia.
Trừ người đó ra, còn có mấy vị đào kép mặc đồ múa, đứng ở một bên.
Còn nam nhân phái người đi mời nàng tựa bên ghế gỗ lê, trong tay hững hờ thưởng thức cái lý.
Rất là tự tại.
A Dư buông tay Chu Kỳ ra, chính mình xách váy đến gần nam nhân, nước chảy mây trôi cúi người, dựa trên đầu gối người kia, lường đám đào kép kia như mang theo tiểu tính tình, trong miệng mềm mại dịu dàng như ai oán: “Bên người Hoàng thượng nhiều mỹ nhân làm bạn như vậy, sao còn gọi thiếp thân tới.”
Những đào kép kia dường như có chút không được tự nhiên, không khỏi cúi đầu thấp hơi chút.
Phong Dục đưa tay đặt lên mái tóc đen của nàng, không để nói lời nói làm ra vẻ của nàng, cụp mắt hỏi nàng: “Sao lại chậm thế?”
A Dư hừ nhẹ một tiếng: “Còn không phải những ái phi kia của người ngăn cản thiếp thân sau.”
Gió nhẹ thổi vào, huân hương trong thuyền nhẹ nhàng, Phong Dục bất đắc dĩ lắc đầu, chọt nhẹ chóp mũi nàng, chê trách nàng: “Quá nhiều tiểu tính tình.”
Khi đang nói nhiều, hắn gật đầu với Dương Đức, Dương Đức ra hiệu, những đào kép kia liền bắt đầu khiêu vũ.
Phong Dục tìm tư thế thoải mái dễ chịu, hững hờ nói: “Nghe nói là ca múa lưu hành nhất Giang Nam bây giờ, nếu như nàng thích, đợi sau khi hồi kinh gọi đào kép trong cung diễn.”
A Dư cười hai mắt sáng ngời: “Hóa ra là Hoàng thượng đặc biệt an bài cho thiếp thân sao?”
Không đợi Phong Dục trả lời, nàng liền làm bộ làm tịch mà cúi đầu, làm như ngại ngùng nói: “Đâu cần phải phí công phí sức như vậy.”
Nàng mềm giọng thì thầm: “Thiếp thân không quá đòi hỏi.”
Tiếng đàn quanh quẩn bất tận của đào kép vẫn còn tiếp tục, lại không át mất tiếng cười nhạo kia của Phong Dục, bỗng dưng khiến mặt A Dư đỏ lên, nàng ngượng ngùng ngẩng đầu lên: “Hoàng thượng cười gì? Thiếp thân nào có nói sai?”
Nàng có bao giờ đòi hỏi cái gì?
Nghĩ tới đây, A Dư có chút rầu rĩ không vui chẹp miệng, xoay người qua không phản ứng người kia, hừ nhẹ một tiếng lấy làm bất mãn.
Phong Dục híp mắt, quan sát nàng hồi lâu, mới gật đầu qua loa: “Đúng, nàng không nói sai.”
Vừa thành mỹ nhân không lâu liền muốn phòng bếp nhỏ, còn mượn danh nghĩa người khác, sau này quả thật là không có xin thêm cái gì, nhưng thứ nữ tử hậu cung này cần có, nàng nào thiếu?
Phong Dục bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự không biết nên nói nàng chút gì.
Một khúc cuối cùng, A Dư không có cảm giác lắm, nàng liếc nhìn, nghiêng mắt nhìn Phong Dục: “Tài nghệ như thế cũng có thể hiến lên trước mặt Hoàng thượng sao?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt đào kép ngồi trước đàn tranh liền trắng bệch, trừ bỏ bất an còn mơ hồ ẩn chứa không cam lòng.
Vừa được đưa đến trước mặt Phong Dục, không thể nào không thích hợp, ít nhất, trong đám đào kép, nàng ta là người được lựa chọn đầu tiên, mới được quản sự đưa tới.
Phong Dục cũng khẽ nhíu mày, có chút ngoài ý muốn: “Thế nào, nàng cũng muốn tự mình đàn một bản?”
Yên tĩnh hồi lâu, A Dư đưa tay mơn trớn tóc đen, nghiêng mặt qua, hồi lâu sau mới nói một câu: “Hoàng thượng làm khó thiếp thân.”
Cũng không phải nàng không biết, nói thế nào nàng cũng từng là đích nữ duy nhất của Giang gia, bản triều thân phận thương hộ không thấp, mẫu thân cũng đặc biệt mời danh gia dạy bảo nàng.
Nàng không kiên nhẫn viết chữ, Hàn Ngọc Dương viết cùng nàng từng bút từng nét.
Nàng không bằng lòng luyện đàn, mẫu thân luyện cùng nàng từng chút một.
Ngày qua ngày, năm qua năm, nàng vốn thông minh, đã sớm học được rồi.
Nhưng mà những thứ này đều phải thường xuyên luyện tập, nàng nhiều năm chưa từng đàn, sớm đã không biết không thông thạo đến mức nào rồi.
Hơn nữa, A Dư không muốn chạm vào những thứ này, cho dù còn chưa quên, nàng cũng không muốn đàn.
Đào kép kia nghe thấy nàng nói vậy, mờ mịt bĩu môi, nhớ tới xuất thân của vị Ngọc tu nghi này.
Đôi mắt A Dư dường như có chút ảm đạm, Phong Dục đảo qua một chút, động tác hơi khựng lại, hắn làm như không có việc gì nói: “Nuông chiều quen rồi.”
Hắn còn nói: “Không thích đàn thì không đàn, dù sao trong cung nuôi không ít đào kép.”
Lời vừa nói ra, trong mắt đào kép chỉ còn lại hâm mộ A Dư.
Nhưng Phong Dục lại bỗng nhiên đưa tay chỉ về phía đào kép đánh đàn, giọng điệu lãnh đạm: “Mang xuống.”
A Dư sững sờ, bất ngờ không hiểu: “Sao vậy?”
Đám người kinh hoảng, đào kép nhất thời quỳ xuống đất không dậy nổi, Dương Đức vội vàng cho người dẫn đào kép kia đi.
Mặc dù A Dư không biết xảy ra chuyện gì, nhưng từ vẻ mặt của đào kép, cũng đoán được đại khái một chút, nàng vội vàng vuốt nhẹ lồng ngực Phong Dục, mềm giọng làm nũng: “Hoàng thượng đừng tức giận, đã nói du ngoạn hồ cùng thiếp thân, cũng không phải nói không tính toán gì hết.”
Thuyền đi tới trung tâm hồ, vẻ mặt Phong Dục vẫn nhàn nhạt như cũ.
A Dư lại vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười, đầu ngón tay chọc nhẹ lồng ngực hắn, xuất thân nàng còn ở đó, người khác có phản ứng quá mức đều xem như bình thường.
Nhưng thái độ của Phong Dục cũng khiến A Dư cười cong mắt, dù sao bất luận thế nào đi nữa, hắn coi trọng nàng, tóm lại đều là một chuyện tốt.
Hồi lâu sau, A Dư nhỏ giọng nói một câu bên tai hắn: “Chờ hai ngày nữa, thiếp thân đàn cho người nghe, được chứ?”
Nàng cũng không phải không biết, chỉ là lười luyện mà thôi.
Sở dĩ nói qua hai ngày nữa là bởi vì nàng còn cần luyện tập, không đánh nhiều năm, thử lại lần nữa cũng cần thời gian.
Đuôi lông mày Phong Dục khẽ nhúc nhích, cụp mắt nhìn nàng: “Nàng đừng suy nghĩ nhiều.”
Nếu như hắn muốn xem ca múa, mấy trăm đào kép chờ hắn chọn, người hắn bằng lòng sủng ái là bởi vì người đó hợp ý hắn, còn lại chẳng qua là dệt hoa trên gấm, nếu không có cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Hơn nữa, hậu phi tài nghệ cũng không ít, hắn cũng phải có thời gian đi xem.
“Thiếp thân chỉ là muốn làm Hoàng thượng vui vẻ.” A Dư bám vào trước ngực hắn, lúc nói lời này, hai mắt hơi sáng, nhưng là lời thật lòng.
Phong Dục nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng vuốt ve gò má nàng, chỉ dặn dò một câu: “Đừng làm chính mình mệt mỏi.”
A Dư chớp mắt, vội vàng gật đầu, không cần hắn nói, nàng cũng sẽ không khiến chính mình mệt mỏi.
Phong Dục không thể ở cùng A Dư lâu, dù cho sau khi xuất cung, quả thật là nhàn nhã hơn chút, nhưng mà chính vụ cần xử lý cũng không ít.
Lúc A Dư về hiên Tuy Linh, không để cung nhân ngự tiền đưa nàng, nàng không để lại dấu vết nhíu cái lông mày nhỏ nhắn, nhìn lại một cái núi giả cách hồ không xa.
Nàng nhớ rõ, lúc nàng ở truyền thuyền, rõ ràng nhìn thấy người kia ở chỗ đó.
A Dư dừng chân ở chỗ cũ một lát, mới hít một hơi thật sâu.
Nói chung bây giờ đã ở Thiệu Châu, có một số việc, cho dù nàng không tìm hắn ta, hắn ta cũng sẽ đến nói rõ với nàng.
A Dư bỗng nhiên nhìn về một phía.
Thật ra nàng biết được hành cung này nằm ở nơi nào, lúc nàng thuở thiếu thời, trong lúc vô tình nàng đi ngang qua nơi này, lại rất nhanh bị người đưa đi.
Tiện thể khuyên bảo nàng, nơi này không phải nơi có thể tùy tiện tới.
Hồi lâu sau, thu lại suy nghĩ, vẻ mặt A Dư mới như thường đi về phía hiên Tuy Linh.
Lúc chạng vạng tối, Chu Kỳ báo tin tức lại với nàng: “Tin tức ngự tiền truyền đến, chuyến đi săn được sắp xếp vào ba ngày sau.”
Bữa tối là hạt sen nàng vừa hái hôm nay, làm canh hạt sen.
Trong đắng có chút ngọt, A Dư dùng một bát, mới nói với Chu Kỳ: “Vậy ngươi tìm bộ đồ cưỡi ngựa kia đi.”
Xong, nàng mới vui mừng mà nói: “May mà trước khi rời cung Hoàng thượng nói vài lời ẩn ý với ta.”
Nàng mới có thể kịp thời bảo Thượng Y cục vội vàng làm một bộ đồ cưỡi ngựa.
Nàng chưa từng học cưỡi ngựa, tất nhiên không thể nào cố ý dự phòng sẵn đồ cưỡi ngựa, vẫn là trước khi đi Phong Dục nói với nàng, lần này đi Giang Nam có thể sẽ có đi săn, nàng mới vội vội vàng vàng bảo Thượng Y cục làm gấp một bộ đồ cưỡi ngựa.
Tin tức ngự tiền truyền đến, hôm nay Hoàng thượng nghỉ ở điện Cần Chính.
A Dư đã sớm rửa mặt xong, tựa vào giường, bứt cánh hoa đào cùng Chu Kỳ, một bên hỏi: “Ba ngày này Hoàng thượng có nói còn có sắp xếp gì không?”
Chu Kỳ lắc đầu: “Cái này không có.”
Nghe vậy, A Dư gục đầu xuống, không biết đang nghĩ cái gì.
Động tác mân mê cánh hoa đào của nàng không tự giác mà chậm lại, Chu Kỳ nhìn thấy trong mắt nhưng không hỏi nhiều.
Cận hương tình khiếp (*), Thiệu Châu là cố hương của A Dư tỷ tỷ.
Rõ ràng, chuyện A Dư tỷ tỷ tiến cung có rất nhiều điều bí ẩn, mỗi lần nhắc tới ngày xưa, mặc dù nàng không nói nhiều, nhưng lại không khỏi khiến người ta cảm thấy đi thương trống trải, Chu Kỳ không muốn vạch trần vết sẹo của nàng.
Chu Kỳ giơ một cái túi thơm vừa may xong, nhẹ giọng hỏi: “Chủ tử, người nhìn xem phối màu thế này được không?”
A Dư không tập trung gật gật đầu.
Trong phòng yên tĩnh lại, cũng không biết trải qua bao lâu, Chu Kỳ chỉ thấy chủ tử ngẩng đầu, dường như có chút do dự hỏi nàng: “A Kỳ, ngươi nói xem nếu như ta muốn vào thành Thiệu Châu dạo chơi, Hoàng thượng sẽ cho phép không?”
Động tác cầm kim khâu của Chu Kỳ khựng lại, nghiêm túc nói: “Nô tỳ cũng không biết, nhưng chủ tử đừng ngại có thể thử xem?”
“Nếu như người không nói, Hoàng thượng cũng sẽ không biết được người đang suy nghĩ cái gì.”
Gió đêm thổi vào từ song cửa sổ, ánh nến chập chờn theo gió, chiếu lên gương mặt A Dư, tạo nên một bóng râm chỗ mí mắt nàng.
A Dư mím chặt môi.
Tất nhiên nàng hiểu rõ đạo lý này, nhưng nàng có chút chần chờ.
Nàng vừa lo lắng Hoàng thượng sẽ không cho phép nàng đi, lại có chút không xác định, mình có nên... trở về hay không?
Cách lúc đó đã năm năm trôi qua, nàng không biết diện mạo Giang phủ trước kia biến thành Hà phó, sợ là sớm đã cảnh còn người mất.
Đột nhiên, vật trong tay bị người rút đi, Chu Kỳ cất tất cả mọi thứ sang một bên, xụ mặt nói với nàng: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, người đã muốn làm, vậy thì đừng ngại thử một chút, dù sao kém nhất cũng chỉ là duy trì tình trạng bây giờ mà thôi.”
“Chủ tử, người đang sợ cái gì?”
Hô hấp A Dư bỗng chậm lại, không tự chủ nắm chặt chăn gấm, cách hồi lâu, nàng mới hít sâu một hơi: “Ngươi nói đúng.”
Kém nhất chẳng qua là duy trì tình trạng hiện tại mà thôi.
Nàng không thể nào cứ mãi trốn tránh việc này.
Nàng muốn đi tìm mộ của mẫu thân, bài vị của mẫu thân nàng, nàng tránh né lâu như vậy, dù sao cũng nên đối diện với hiện thực.
Hôm sau, lúc A Dư ngồi xổm trước mặt Phong Dục, nàng rũ mắt, hồi lâu không dám ngẩng đầu.
Phong Dục cầm lấy tấu chương, cụp mắt nhìn về phía nàng: “Nàng muốn đi làm gì?”
Lô hương phỉ thúy trên bàn khói trắng tung bay lượn lờ, long tiên hương nồng nặc và mùi hương trên người nam nhân, A Dư càng cúi thấp đầu xuống: “Muốn, muốn đi thành Thiệu Châu nhìn xem...”
Nàng biết được Hoàng thượng điều tra thân thế của nàng, tất nhiên sẽ không tin lời nói của nàng, cho nên, nàng càng nói càng chột dạ, ngay cả giọng nói cũng nhỏ đến mức khiến người ta gần như không nghe thấy.
Quả nhiên, Phong Dục xùy một tiếng: “Chỉ là thế thôi?”
A Dư ngẩng khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay lên, yếu ớt chần chờ mở miệng: “Thiếp, thiếp thân còn muốn đi Giang phủ trước kia một chuyến... được chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!