Thánh chỉ tuyển tú vừa đưa ra một cái, cả kinh thành liền dậy sóng, bất kể là quan viên nào, miễn là trong nhà có một người con gái đều phải tham gia, Lễ bộ bận rộn làm việc này, khi lên triều cũng nói tới một lần, ý là tú nữ đã vào kinh rồi.
Sau khi bãi triều, Phong Dục ngồi trong loan trượng, Dương Đức vội vàng đuổi theo:
"Hoàng thượng, A Dư cô nương đã đến trước cung Càn Khôn rồi."
Theo lý mà nói, giờ đã qua hai tháng rồi, Hoàng thượng có thể đã quên mất A Dư cô nương rồi, nhưng trước kia Trương ngự y được Hoàng thượng căn dặn làm việc, nên vẫn thường xuyên tới bẩm báo tình hình của A Dư cô nương, cứ như thế đã giúp nàng tạo cảm giác tồn tại một khoảng thời gian.
Ngày đêm nhung nhớ, cuối cùng cơ thể cũng khoẻ lên, có thể không đi gặp sao?
Dương Đức không biết được, nhưng tin tức đã chuyển tới, hắn ta liền bẩm báo cho Hoàng thượng.
Có gặp hay không, vẫn là Hoàng thượng quyết định.
Người ở bên trong gõ cạnh trượng, Thánh giá vốn định đi tới phía Ngự thư phòng liền xoay lại, đổi sang hướng khác.
Nhìn như vậy, Dương Đức liền hiểu ra, hôm nay hắn ta bẩm báo là đúng rồi.
Lúc Phong Dục bước xuống loan trượng, liền thấy người kia đứng ở trước cánh cửa màu đỏ thắm, búi tóc trước kia của cung nữ cũng đã bỏ xuống, mái tóc đen nhánh xoã ở sau người, trên tóc cài một cây trâm ngọc, tà váy màu xanh khẽ bay bay, dáng vẻ thanh tú.
Phong Dục nhíu nhíu chân mày, đi đến gần, lúc dừng lại thấy trong tay nàng bưng một khay bạc, khoé miệng đột nhiên cong lên.
Móng tay chưa sơn qua vẫn căng đầy lấp lánh, đầu ngón tay nhỏ nhắn đặt lên trên khay bạc.
Không có một vết thương nào.
A Dư nghe thấy tiếng động, vội vàng quay đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đôi mắt thâm thuý khẽ mỉm cười, vẻ sắc bén góc cạnh giống như đã bớt đi một chút, A Dư ngẩn người ra, mới nhớ ra cúi người phúc thân:
“Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng.”
Tiểu Lưu Tử tiến lên đỡ khay bạc trong tay A Dư.
Phong Dục đỡ nàng một chút: “Tới đưa canh?”
Nghe thấy lời này làm A Dư có hơi mất tự nhiên, đưa canh chỉ là cái cớ nói cho dễ nghe thôi.
Nàng không biết phải nói gì, chỉ cắn môi không nói gì.
Hai người đi vào trong điện, cửa lớn được Dương Đức đóng lại.
Trong đại diện yên tĩnh không một tiếng động đột nhiên vang lên một tiếng nói: “Vết thương đã đỡ hơn chưa?”
A Dư biết là đang hỏi nàng, nàng cúi mặt xuống, từ góc nhìn của Phong Dục, có thể nhìn thấy gò má nàng đỏ bừng lên, giọng nàng khe khẽ: “Đã khỏi rồi, nô tỳ vẫn chưa tạ ơn Hoàng thượng.”
Lời cảm ơn này của nàng không hề sai, nếu ngày ấy không có Hoàng thượng phái ngự y tới, sợ là lúc này nàng đã không thể đứng ở chỗ này rồi.
Mặc dù nàng bị thương, thật ra là do hắn mà ra.
Phong Dục đưa tay nâng cằm của nàng lên, A Dư ngẩng mặt lên theo, vẻ mặt ngượng ngùng, đôi mắt giống như hàng nghìn ánh sao lấp lánh.
Ngón tay Phong Dục vuốt vuốt dưới cằm của nàng, tầm mắt lại rơi vào bên trong đôi mắt kia.
Hắn tưởng rằng người này chỉ có đôi tay kia làm hắn nhớ tới.
Hôm nay mới biết, đôi mắt này cũng rất thu hút người khác.
A Dư không chưa hiểu chuyện gì, nhưng nhìn hắn hồi lâu, A Dư mới cảm thấy hô hấp bắt đầu khó khăn, trên mặt đột nhiên có một luồng khí nóng chạy tới tận mang tai, nàng khẽ run lông mi, dời tầm mắt đi.
Phong Dục buông cằm của nàng ra, lại cúi người cầm tay nàng, sau đó nói một câu:
“Đúng là chăm sóc rất tốt.”
“Là nhờ thuốc Hoàng thượng đưa tới.” A Dư cũng thấp giọng đáp lại một câu.
Phong Dục nhíu mày, tốc độ thay đổi của nữ tử này cũng thật nhanh.
Hắn còn nhớ rõ đêm đó, bộ dáng ấm ức cúi đầu nhìn như giải thích thay người khác của nàng không tính là độc ác, cũng không thể coi là hiền lành, so với bộ dạng ngoan ngoãn ngày hôm nay, lại khác xa một trời một vực.
Đêm đó hắn tính đưa người ra khỏi cung Cảnh Du, nhưng nghe người này nói xong, hắn liền đổi ý định.
Đúng là Dung tần không tính thả người, suy nghĩ của nữ tử, hắn có thể hiểu được.
Nhưng nàng đã quên rằng, người đưa ra quyết định ở trong hoàng cung này không phải Dung tần.
Nhưng nàng cũng khá hợp tâm ý của hắn, để mất một người như vậy, quá đáng tiếc, cho nên hắn mới phái ngự y tới.
Khói từ lư hương thoang thoảng trong đại điện, mùi Long diên hương nồng đậm, trên ngự án đặt một tấm rèm che, nàng được đặt lên trên bàn gỗ tử đàn, thắt lưng như bị bẻ gãy, quần áo tụt xuống dưới vai, lộ ra làn da trắng noãn.
Phong Dục cúi người hôn lên người nàng, bàn tay đặt ở bên hông nàng, nhưng còn ở bên ngoài quần áo, cánh áo trên người vẫn chưa rơi xuống, A Dư run rẩy bắt đầu vươn tới vạt áo của hắn, đôi mắt đỏ hoe, đầy quyến rũ.
A Dư nheo mắt lại, nàng nghĩ, Dung tần lại đoán sai một điều rồi.
Hoàng thượng không hề có quy tắc không sủng hạnh người ở cung Càn Khôn.
Nữ tử tự đưa mình tới.
Hắn nhịn một lần hai lần, không có chuyện nhịn lần thứ ba.
Đôi môi lạnh lẽo của hắn vừa mới dán lên xương quai xanh của nàng, cửa điện phía sau đã bị gõ vang, giọng nói khẩn trương của Dương Đức vang lên:
“Hoàng thượng, cung Càn Ngọc báo tin, Thục phi nương nương bị bệnh, mời người qua đó xem.”
Dương Đức đưa tay áo lên lau lau mồ hôi lạnh trên trán, bên trong yên tĩnh đến không có tiếng động gì lâu như vậy, ai biết bây giờ Hoàng thượng đang làm gì.
Không khí ám muội trong đại điện ngừng lại, A Dư khôi phục lại tinh thần, cơ thể đột nhiên hơi lạnh, nàng cắn chặt môi, yên lặng cúi mắt xuống, bàn tay run rẩy thả lỏng vạt áo hắn ra.
Phong Dục ngước mắt lên nhìn nàng.
Hắn vẫn chưa có hành động gì, mà nàng lại phản ứng rất nhanh.
A Dư vẫn bị đè ở trên bàn như cũ, vẻ quyến rũ trong đôi mắt lấp lánh của nàng vẫn chưa bớt đi, lúc nhìn thoáng qua hắn, cơ thể nàng khẽ run lên, ngón tay nhẹ nhàng kéo đai lưng của hắn, dịu dàng nói:
“Hoàng thượng, đó là Thục phi nương nương…”
Bình thường hắn sủng ái Thục phi như vậy, nàng đúng là tìm chết mới nhất quyết không tha vào lúc này.
Ngón tay từ từ vẽ một vòng ở bên hông, động tác càng to gan hơn, Phong Dục nhíu mày nhìn nàng một cái, lửa nóng trong lòng không hề bớt đi, mà lại càng tăng lên.
Nhưng mà, cuối cùng hắn vẫn buông nàng ra.
A Dư ngồi dậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn sửa lại quần áo, vừa rồi làm như vậy không biết trâm cài trên tóc nàng đã rơi đâu mất rồi, nàng cũng không đi tìm, mặc cho cây trâm kia nằm ở một góc không biết tên trong cung Càn Khôn.
Quần áo của Phong Dục không hề lộn xộn, thấy nàng đứng lên xong, mới chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng trước khi đi, hắn hỏi nàng: “Nàng muốn tự về hay là Trẫm phái người đưa nàng về?”
A Dư đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ý tứ trong lời nói này, nàng không dám nghĩ sâu hơn.
Cuối cùng nàng cúi đầu: “Nô tỳ nghe theo Hoàng thượng.”
Phong Dục khẽ cười một tiếng, không biết là khen hay chê: “Hôm nay thật thông minh.”
Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi.
A Dư sửng sốt, lúc sau mới ra khỏi đại điện, Phong Dục đã lên loan trượng tới cung Càn Ngọc.
Nàng nhớ tới chuyện vừa rồi, mang tai đỏ bừng, nhưng nắm chặt đầu ngón tay trắng nõn lại, nhẹ nhàng thở ra.
Nàng vừa bước ra, Tiểu Lưu Tử liền đi tới gần nàng: “Hoàng thượng dặn nô tài đưa cô nương trở về.”
A Dư mấp máy môi, đáp lại tiếng cô nương này.
Trở về cung Du Cảnh, A Dư mới biết Dung tần tới cung Càn Ngọc, nàng trở về phòng, Chu Kỳ đang chờ nàng ở đó, thấy nàng không có chuyện gì, thở nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói với nàng:
“Thục phi nương nương không khoẻ, cả hậu cung đều tới đó.”
A Dư cũng nói: “Hoàng thượng cũng đi rồi.”
Trong phòng yên lặng một lúc, Chu Kỳ mới hạ giọng nói: “Muội nghe nói, vì Thục phi nương nương không ăn được, lại ngủ mê man suốt, cho nên mới gọi thái y.”
Lượng tin tức trong lời nói này quá nhiều, dù là A Dư cũng sửng sốt mất một lúc.
Nàng nói: “Thục phi có thai?”
“Tám phần là thế, nếu không người trong hậu cung sẽ không đi hết tới đó.”
A Dư nhíu lông mày lại.
Thục phi có thai lúc này, tạm thời không biết là tốt hay xấu nữa.
Nếu là bình thường thì không ngại gì, nhưng lại có ngay lúc gần tuyển tú.
Cũng bởi vì điều này, Thục phi có thai, đối với các phi tần trong mà nói, đều là chuyện xấu.
Đã không được chia ân sủng, lại tự dưng để nàng ta có thêm một đứa bé.
Sau khi Dung tần trở về, ở chính điện vang lên mấy tiếng đồ vỡ tan, nàng liền biết Thục phi đã có thai rồi.
Nếu Thục phi bị bệnh, Dung tần đã không nhịn được mà cười lên rồi.
A Dư không có suy nghĩ gì cả, tóm lại không có ảnh hưởng gì lớn đối với nàng.
Xế chiều ngày hôm sau, ngự tiền truyền tin tới, tối nay đốt đèn cung Du Cảnh, cho đến lúc này, A Dư mới thở phào một hơi.
Chính điện không cho nàng đến hầu hạ, A Dư cũng vui vẻ thoải mái.
Mãi đến chính ngọ ngày hôm sau, Dung tần gọi nàng vào chính điện, không chút để ý khen ngợi nàng một câu, còn thưởng cho nàng một cây trâm ngọc.
Kể từ ngày hôm đó, tú nữ từ khắp nơi đã vào cung.
A Dư không biết những phi tần khác có phản ứng gì, nhưng biết mấy ngày nay Dung tần càng phiền não không kiên nhẫn nổi.
Mãi đến khi bắt đầu tuyển chọn, A Dư vẫn chưa tới trước mặt Dung tần, hiện giờ đang bận rộn tuyển chọn, đến cung Càn Ngọc mà Thánh thượng cũng không tới, nàng cũng không muốn đến ngự tiền vào lúc quan trọng này.
May mà gần đây Dung tần đang nhìn chằm chằm vào cung Trữ Tú, trong khoảng thời gian ngắn không rảnh để ý tới nàng.
Nàng trốn cũng chỉ trốn được vào ngày tân phi vào cung.
Nhìn tân phi mềm mại giống như có thể vắt ra nước kia, Dung tần lại nghĩ tới A Dư ở trong cung, vẫn lấy cớ như trước, đến nước canh cũng không đổi loại khác, bảo A Dư đưa tới ngự tiền.
…
Chu Kỳ thu hồi suy nghĩ lại, lau hốc mắt đỏ hoe, nhìn thoáng qua phía chính điện.
Sau khi tân phi vào cung, đây là lần thứ ba A Dư đến ngự tiền, lần này Thánh thượng không chỉ không tới, mà còn tới cung Càn Ngọc, lần trước chủ tử cho A Dư đi mời người, Thánh thượng chỉ tới cung Du Cảnh dùng cơm xong liền rời khỏi.
Chu Kỳ đã đoán ra được suy nghĩ của chủ tử, mắt thấy A Dư không có tác dụng nữa, chủ tử vừa lo vừa giận, lại không thèm để ý A Dư, hôm nay mới làm khuôn mặt A Dư bị thương.
A Dư nằm nghỉ ngơi ở trong phòng, đương nhiên không biết suy nghĩ của Chu Kỳ.
Ngoại trừ lần kia ra, mỗi lần nàng tới cung Càn Khôn thì chỉ ở bên cạnh hầu hạ thôi.
Nhưng nàng vẫn không hài lòng với hiệu quả lần đó, cứ như gạt nàng sang một bên.
Thật ra đãi ngộ này phi tần không có.
Cho nên bây giờ A Dư không vội.
Nếu nàng vào không được cung Càn Khôn mới vội.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!