Tuyết đọng trên con đường rộng rãi trong cung đã được quét sạch từ lâu, chỉ còn phủ một lớp trắng xóa trên ngói lưu ly, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống tạo nên những vệt sáng lấp lánh.
Trong cung Khôn Hòa, vừa mới giải tán sau khi thỉnh an xong.
Hoàng hậu được Cẩn Ngọc đỡ vào trong điện, nàng ta nghiêng người nằm trên trường kỷ, một tay xoa nhẹ trâm ngọc trên đầu, nhớ tới vẻ mặt khi thỉnh an của Dung tần vừa rồi, trên khuôn mặt đoan trang khi xưa hiện lên một nụ cười:
“Cung Dung Cảnh lại gây ra chuyện cười gì vậy?”
Chuyện Dung tần lấy nô tì ra tranh sủng sớm đã lan truyền khắp chốn hậu cung, đặc biệt là cung nữ kia năm lần bảy lượt suýt mất mạng, khiến cung nhân hầu hạ trong hậu cung vừa trông thấy ba từ cung Dung Cảnh đã vô cùng khiếp sợ.
Cẩn Ngọc đứng sang bên, khiều than trong đống lửa rồi nói:
“Đêm qua ở cung Dung Cảnh lại loạn thành một đống, một tiểu thái giám đã chết.”
“Nô tì đã dò hỏi mấy tiểu thái giám và cung nữ cùng vào cung chung với tiểu thái giám đó, e là lại bị Dung tần trút giận.”
Hoàng hậu cầm cuốn sách trên tay lật tới lật lui, nghe vậy khẽ nhíu mày:
“Dung tần này không có chút tiến bộ gì cả, tưởng bản thân đang ở cái thời mới vào cung à?”
Nàng ta nói một câu chế giễu, Cẩn Ngọc chỉ cười mà không đáp.
Chủ tử có thể tùy ý đánh giá, nhưng một nô tài như nàng ta thì không được.
Nàng ta suy nghĩ một lúc, chần chừ rồi nói: “Nghe nói hôm qua Hoàng thượng đã đích thân đến gặp vị cung nữ kia, có thể thấy được Hoàng thượng thật sự đã hơi động tâm với nàng ta.”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Hoàng hậu ngạo nghễ liếc nhìn nàng ta.
“Nương nương không lo lắng nàng ta sẽ đắc sủng sao?”
Cẩn Ngọc nâng nhẹ mi mắt, có chút lo lắng, dù sao cũng có thể khiến hoàng thượng đích thân đến gặp thì xem ra ả cung nữ này cũng không đơn giản.
Hoàng hậu che miệng cười, cười đến thờ ơ:
“Cẩn Ngọc, ngươi phải nhớ kỹ, hoàng cung này, thậm chí thiên hạ này chỉ có một chủ tử, chính là hoàng thượng của chúng ta, những người khác chẳng qua cũng chỉ là nô tài thôi.”
“Hắn muốn thứ gì, ngươi phải dâng lên, còn phải dâng đến khi hắn vui vẻ.”
“Người trong cả hậu cung này, hoàng thượng sủng ai, bản cung thích người đó, hoàng thượng ghét bỏ ai, bản cung chán ghét người đó, cho nên đến giờ bản cung vẫn yên ổn ngồi ở vị trí này, cho dù Thục phi đắc sủng đến tận đây, cũng vẫn phải thành thành thực thực mà thỉnh an với bản cung.”
Tôn quý của nàng, là hoàng thượng ban cho, chẳng qua cũng là vì nàng biết thức thời mà thôi.
Nàng sẽ không giống Dung tần, tự hủy đi thành quả bao lâu nay như vậy.
Cẩn Ngọc mím môi: “Nữ tử kia chẳng qua cũng chỉ là một nô tài thôi.”
“Đối với hoàng thượng mà nói, có ai không phải nô tài?”
Hoàng hậu cảm thấy lời Cẩn Ngọc nói có chút buồn cười: “Hoàng thượng sủng ai thì có sao? Hôm nay Thục phi, ngày mai Dung tần, về sau cũng sẽ tuyển người mới không phải ư? Hậu cung này quá lớn, phải có trăm hoa đua nở thì mới vui vẻ được.”
Nói đến đây, Hoàng hậu từ từ đứng dậy, nói tiếp:
“Chuyện này nháo đến như vậy, suy cho cùng là vì người trong hậu cung này quá ít, quanh đi quẩn lại mấy khuôn mặt, hoàng thượng nhìn qua nhìn lại bốn năm năm, sao có thể không phát ngấy?”
“Bản cung nhìn cả ngày cũng cảm thấy chán.”
Cẩn Ngọc nghe nương nương nói một hồi, buồn cười lại bất đắc dĩ: “Nương nương không ghen tị chút nào sao?”
“Không phải nữ tử nhà nào cũng vậy sao? Bản cung còn có thân phận tôn quý hơn các nàng, làm người phải biết đủ.” Hoàng hậu cười, nhìn về phía Cẩn Ngọc: “Bản cung thấy mình trải qua rất tốt.”
Không phải con người cả đời đều theo đuổi mấy thứ kia sao?
Nàng thích thân phận tôn quý này, hoàng thượng cho nàng, nàng còn gì chưa thỏa mãn?
Nàng liếc về phía bàn trang điểm, tầm mắt dừng lại trên chiếc trâm Bạch Ngọc Loan, thở dài tiếc nuối: “Nghe nói dáng vẻ của nàng ta khiến người ta phải thương tiếc, chiếc trâm Hoàng thượng vừa ban cho hẳn phù hợp với nàng nhất, chỉ tiếc náo loạn thời gian dài như vậy, bản cung vẫn chưa gặp được nàng.”
“Nương nương muốn gặp nàng thì cứ cho người đến cung Dung Cảnh thông báo, Dung tần cũng không dám cản.”
Hoàng hậu liếc nhẹ nàng một cái, lại nằm xuống giường, thờ ơ không đếm xỉa nói:
“Ngay cả việc đến thỉnh an bản cung nàng còn không làm được, không đáng giá để bản cung hao tâm tổn sức như vậy.”
Cẩn Ngọc đánh vào miệng mình: “Trong lòng nương nương đã có tính toán từ trước, nô tỳ không nên càn rỡ đưa ra chủ ý.”
Cuộc đối thoại của chủ tớ trong cung Khôn Cung không ai biết, mà cung Dung Cảnh bên kia lại yên tĩnh từ trên xuống dưới.
A Dư bị thương nặng, nói muốn tĩnh dưỡng thật tốt, đương nhiên phải mất hai đến ba tháng, có thánh chỉ của hoàng thượng, ngự y gần như cứ hai ngày đến một lần, Chu Kỳ cũng ở bên cạnh chăm sóc nàng.
Lần này không biết Dung tần đã nghĩ thông suốt hay như thế nào, tóm lại không làm khó nàng nữa.
Hai tháng trôi qua, đêm giao thừa A Dư vẫn phải nằm trên giường, nhớ những năm đó ba người trốn ở cùng nhau, nói ra những lời chúc tốt lành, năm nay chỉ còn hai người, tuy không khí có chút đình trệ nhưng rồi cũng trôi qua, vết thương của A Dư đã có chuyển biến tốt, Chu Kỳ cũng rất yên lòng.
Xuân về hoa nở, những bộ quần áo nặng nề của mùa đông được trút bỏ, thay vào đó là chiếc váy xuân thướt tha, tôn lên vóc dáng yêu kiều của nữ tử.
A Dư tựa vào đầu giường, ánh đèn ấm áp bao phủ lấy nàng, cơ thể nàng như mềm nhũn đi sau khi nằm trên giường hai tháng.
Sự bình tĩnh trong khoảng thời gian này khiến A Dư không dám tin, nàng cũng không tin Dung tần sẽ dễ dàng buông tha nàng như vậy, nàng nhíu mày hỏi Chu Kỳ: “Chính điện bên kia có động tĩnh gì không?”
Chu Kỳ dọn dẹp lại nhà cửa, ngồi xuống bên cạnh nàng:
“Không có, nhưng trong cung đã xảy ra chuyện lớn.”
A Dư ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”
“Hoàng thượng đăng cơ đã được ba năm, dựa theo quy định từ xưa, giờ đã đến thời điểm tuyển tú, vài ngày trước Hoàng hậu nương nương tự nhắc đến việc này với hoàng thượng, hiện tại đã ban thánh chỉ xuống, chủ tử các cung mấy hôm nay đều nghỉ ngơi, không còn lòng dạ nào mà tranh đấu.”
Dứt lời, Chu Kỳ lén nhìn ra bên ngoài rồi hạ giọng nói tiếp:
“Mấy ngày nay chủ tử không biết đã đánh vỡ bao nhiêu đồ bằng ngọc, nghe nói là vì đích muội của chủ tử cũng ở trong danh sách tú nữ.”
A Dư trong lòng chấn động.
Tuyển tú?
Mấy tháng nay nàng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, hoàng thượng có ý với nàng, chẳng qua cũng chỉ là ham của lạ.
Nếu có phi tần mới vào cung, một nô tài như nàng bị coi là cái gì?
Tuy nhiên sau khi nghe thấy nửa câu sau của Chu Kỳ, nàng vẫn vô cùng kinh ngạc: “Đích muội?”
Nàng cau mày, có chút khó hiểu.
Giờ đây Dung tần không còn được sủng ái như xưa, đích muội vào cung tranh sủng với nàng ta nhưng cũng có thể kéo dài vinh dự cho gia tộc, Dung tần không nên tức giận vì điều này chứ?
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Quan hệ giữa chủ tử và đích muội không tốt sao?”
“Đâu chỉ không tốt, chủ tử và đích muội căn bản không phải cùng một mẹ sinh ra! Nghe nói mẹ chủ tử đã qua đời từ sớm.”
Đáy mắt A Dư lóe lên một tia sáng tỏ.
Không trách được.
Dựa theo tình cảnh của Dung tần, nếu bản thân nàng ta được sủng ái mới có thể được gia đình nâng đỡ, một khi ân sủng của đích muội kia vượt qua Dung tần, e là trọng tâm của toàn bộ gia tộc đều thay đổi, Dung tần sẽ hoàn toàn bị bỏ rơi.
A Dư thử chuyển động cơ thể, hiện tại nàng đã có thể xuống giường.
“Bắt đầu tuyển tú chưa?”
“Theo thánh chỉ ban xuống thì cũng bắt đầu rồi, nhưng vẫn cần đợi một tháng nữa mới có thể vào điện.”
Tầm ảnh hưởng của việc tuyển tú này quá lớn, các nữ tử nhà quan vừa độ tuổi từ khắp nơi đều muốn vào cung tham gia tuyển chọn, bên trung gian sàng lọc tới tới lui lui, cuối cùng chỉ còn mấy trăm người được vào điện.
A Dư hỏi tiếp: “Khi nào tú nữ vào cung?”
Trước khi được vào điện, tú nữ cần ở trong cung nửa tháng, khoảng thời gian này sẽ được dạy quy củ.
Chu Kỳ đã thăm dò được: “Bảy ngày nữa.”
“Người chủ sự là ai?”
“Chu công công điện Trung Tỉnh và Trương ma ma bên cạnh Hoàng hậu.”
A Dư nằm trên giường, mím môi suy nghĩ.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, dựa theo thân thế Trần gia nhà mẹ Dung tần, Trần cô nương kia chắc chắn sẽ có thể thông qua điện tuyển vào cung.
Nhưng sợ là sẽ có ngoài ý muốn.
A Dư nhắm mắt lại, đè nén suy nghĩ có chút vội vàng của mình.
Ba ngày sau, ngự y Trương nói với A Dư rằng vết thương của nàng phục hồi rất tốt.
Chu Kỳ miệng méo xệch nhìn A Dư đứng lên thay bộ xiêm y sạch sẽ, sau đó đến chính điện thỉnh an.
Nàng lôi kéo A Dư một hồi: “A Dư…”
Nàng có chút lo lắng.
A Dư im lặng, quay đầu nhìn nàng rồi nói: “Ta ở cung Dung Cảnh ngày nào thì là nô tài của nàng ta ngày đó, vết thương hồi phục tốt lắm, ta nên đi thỉnh an tạ ơn.”
Đạo lý này Chu Kỳ hiểu rõ, nhưng nàng không thể nuốt trôi kiểu nói chuyện kia.
A Dư đảo mắt bốn phía, vỗ nhẹ lên tay nàng ấy:
“Giờ nàng ta chắc đang rất sốt ruột, ta phải tiến lên mới có cơ hội.”
Trần cô nương kia là mối đe dọa còn lớn hơn nàng, giờ phút này Dung tần không còn lựa chọn nào khác.
Đã hai tháng A Dư mới đến gần chính điện, nhưng lại không sinh ra ý nghĩ giống như đã trôi qua mấy đời, cung nữ thủ vệ thấy nàng vội cúi đầu, một người đi vào bẩm báo đã nhanh chóng đi ra:
“A Dư tỷ tỷ, chủ tử cho ngài vào.”
Khói nhẹ tỏa ra từ lư hương trong điện, hoa mỹ tinh xảo, A Dư lướt qua ba lớp màn, không ngẩng đầu nhìn người nằm trên trường kỷ, chỉ cúi thấp người:
“Nô tỳ thỉnh an chủ tử.”
Thần sắc của nàng vô cùng bình tĩnh, động tác thỉnh an vẫn quy củ thỏa đáng như trước, không có một tia bất ổn nào.
Dung tần đang đọc thư từ nhà gửi đến, chưa kịp ổn định suy nghĩ, vừa nhìn thấy nàng đã theo bản năng mà tức giận, tầm mắt dừng trên mặt nàng, nhưng lại cúi xuống đè nén cảm xúc, cười lạnh: “Vết thương lành rồi?”
A Dư ngoan ngoãn đáp: ‘Vâng.”
Khói nhẹ lượn lờ trong điện, huân hương ở bốn phía, thơm ngọt mà không ngấy, Dung tần cuối cùng cũng dần bình ổn lại, nàng ta đảo mắt nhìn lên, đột nhiên hỏi:
“Mấy ngày nay tỳ nữ tên Chu Kỳ kia chăm sóc ngươi tốt lắm nhỉ?”
A Dư đột nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào nàng ta.
Thấy phản ứng này của nàng, Dung tần nở nụ cười.
Không lòng thành, không quan hệ.
Chỉ cần có điểm yếu là tốt rồi.
Thật lâu sau, A Dư mới cúi đầu: “Vâng!”
m thanh giống như bị bóp nghẹt trong cổ họng, còn hơi nghiến răng nghiến lợi, Dung tần cười càng lúc càng tươi, nàng ta nói:
“Bản cung không làm khó được ngươi, nhưng có thể bóp chết tỳ nữ kia dễ như trở bàn tay.”
“Nếu ngươi biết nghe lời một chút, tỳ nữ kia sẽ bình yên vô sự.”
Một lúc sau, nàng quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói: “Nô tỳ tuân lệnh.”
Nàng cúi đầu che đi ánh mắt.
Ngày xưa khi nàng thân thiết với Tiểu Lý Tử và Chu Kỳ, căn bản không nghĩ có thể giấu giếm được Dung tần.
Huống chi, để cho Dung tần biết điểm yếu của nàng, nàng ta mới càng yên tâm.
Trong ống tay áo, A Dư kéo căng đầu ngón tay.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!