Cung Từ Ninh tọa lạc ở phía đông hoàng cung, cách cung Khôn Hòa của Hoàng hậu rất xa, so sánh với các cung điện trong hậu cung, cung Từ Ninh này màu sắc hơi trầm chút, ngoài phú quý còn thêm một chút yên tĩnh.
Xa xa nhìn thấy cung Từ Ninh, A Dư đột nhiên nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
Mặc dù nàng bằng lòng khoe khoang, nhưng nhận lấy ánh mắt nóng rực của đám người giống như bây giờ, được Thái Hậu thân thiết lo lắng cũng là một khảo nghiệm rất lớn.
Con đường từ cửa Chính Dương tới cung Từ Ninh xa như thế, nàng lại không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí muốn tăng tốc bước chân.
Thái hậu thấy dáng vẻ nàng không hiện lên mệt mỏi, đáy lòng hài lòng với thân thể của nàng, trên mặt càng hiền hòa hơn: “Bây giờ đứa nhỏ này còn quậy phá ngươi không?”
A Dư lập tức hoàn hồn, nàng suy nghĩ một lát, nhu thuận gục đầu xuống, nhỏ nhẹ nói: “Bẩm Thái Hậu nương nương, đoạn thời gian trước quả thật có chút khó khăn, nhưng bây giờ càng ngày càng biết điều.”
Nàng vừa nói chuyện, vừa đưa tay vuốt nhẹ bụng nhỏ, chỉ nhìn nụ cười dịu dàng bên mặt nàng là biết câu nói khéo léo kia là đang khen đứa trẻ trong bụng nàng.
Đối với cái này, Thái Hậu không chỉ không cảm thấy nàng khoe khoang, ngược lại nở nụ cười: “Là đứa trẻ hoạt bát, lại hiểu được thương người, là đứa trẻ tốt.”
A Dư lập tức cười cong mắt.
Đứa bé đang ở trong nàng, khen con của nàng chính là đang khen nào.
Sao nàng có thể không vui chứ?
Phi tần đi theo đằng sau nghe thấy đối thoại của hai người, trong lòng những người còn lại suy nghĩ thế nào cũng không biết, nhưng có một người lại bình tĩnh nhìn bóng lưng của các nàng, nhấp nhẹ môi, vẻ mặt lộ ra chút khác thường.
Hứa mỹ nhân được Lạc Vân đỡ, đi bên cạnh nàng ta, nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, dường như có chút thương xót hạ giọng nói: “Nếu như tài nhân muội muội trước đó không sinh non, người mà Thái Hậu nương nương phân biệt đối xử hôm nay, sợ là phải nhiều thêm một người.”
Trần tài nhân lập tức chóp chặt lòng bàn tay, cây gai trong lòng bỗng nhiên bị người ta chạm vào, quấn chặt đến mức trái tim nàng ta đau đớn, nàng ta đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Hứa mỹ nhân, nhẹ giọng châm chọc: “Thiếp thân như thế nào cũng không phiền Hứa mỹ nhân quan tâm.”
Nàng ta yên lặng quay đầu, ánh mắt rơi vào bóng người lả lướt phía trước, lúc nàng ta còn ở khuê phòng đã quen biết Hứa mỹ nhân, nhiều năm như vậy rồi, ai còn không rõ ràng ai chứ?
Hứa mỹ nhân và Ngọc mỹ nhân lục đục, ở hậu cung này vốn cũng không phải là bí mật.
Hứa mỹ nhân nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, ngược lại không phản ứng quá khích, chỉ dịu dàng mím môi: “Ta chỉ quan tâm tài nhân muội muội mà thôi.”
“Quan tâm thiếp thân?” Trần tài nhân hỏi ngược lại một câu, giống như cảm thấy buồn cười, liếc xéo nàng ta: “Hứa mỹ nhân vẫn nên quan tâm chính mình đi.”
“Ít nhất thiếp thân còn từng mang thai, còn người?”
Nàng không nói những lời còn lại, chỉ cười khẽ một tiếng nhưng cũng chỉ vậy cũng đủ khiến cho sắc mặt Hứa mỹ nhân tái xanh.
Trần tài nhân đâu quan tâm nàng ta có tức hay không, chẳng qua cao hơn nàng ta một cấp mỹ nhân mà thôi, nàng ta thật sự là không không nhìn thực chất, luận gia thế, luận vẻ ngoài, cho dù là luận ân sủng, Hứa mỹ nhân này đều không theo kịp nàng ta, dám bóc vết sẹo của nàng ta, thật sự cho là tính tình nàng tốt sao?
Tuy là nói như thế, nhưng nàng nhìn qua cái bụng nhô lên của nữ tử kia, vẫn không nhịn được nắm chặt khăn tay.
Hôm đó, các nàng đều bị hại, vì sao nàng ta sinh non mà Ngọc mỹ nhân lại không có trở ngại gì?
Quả nhiên là nàng không có phúc phận kia sao?
A Dư tất nhiên không biết Hứa mỹ nhân lại muốn ngáng chân mình, nếu như biết được, hẳn là sẽ muốn ồn ào để Hứa mỹ nhân không được sống yên ổn, lúc này nàng đã đỡ Thái Hậu bước vào cung Từ Ninh.
Cung Từ Ninh quá lớn, bên trong đốt địa long, đốt hương đàn mộc thanh đạm, vừa bước vào trong đã xua tan lạnh lẽo toàn thân.
Lúc đỡ Thái Hậu đi lên bậc thanh, A Dư mới không để lại dấu vết liếc mắt nhìn nữ tử bên cạnh Thái Hậu, vừa rồi đi một đường, toàn bộ thể xác tinh thần của nàng đều đặt lên người Thái Hậu, nhưng nữ tử này thỉnh thoảng đặt ánh mắt lên người nàng, A Dư vẫn phát hiện ra.
Nữ tử kia dáng dấp rất tốt, duyên dáng yêu kiều, ngoan ngoan vâng lời đứng bên cạnh Thái Hậu, cùng nhau đi tới, chỉ nhấp nhẹ môi cười, chưa từng chen miệng một câu, chỉ xem dáng vẻ này ngược lại giống như chọc người ta vui vẻ.
Nhưng A Dư lại không sinh ra chút vui vẻ nào, hậu cung này ngoại trừ phi tần thì là cung nhân, vị cô nương này đi theo Thái Hậu không danh không phận tiến cung, nàng ta mang theo mục đích gì, người trong hậu cung này đều liếc qua là biết.
Không chỉ có như thế, chỉ mới nhìn nữ tử này vài lần đã khiến A Dư không khỏi nhớ tới một người.
Trác thị vừa mới tiến cung không lâu đã đâm chết trước cung Khôn Hòa, hai người mặt mũi ba phần tương tự, khiến A Dư không nhịn được lẩm bẩm quan hệ của hai người trong lòng.
Chờ sau khi Hoàng hậu mở miệng, A Dư mới biết được thân phận của nữ tử kia: “Mẫu hậu đã lâu chưa về cung, chỉ toàn để thần thiếp nhớ nhung trong lòng, mẫu hậu không nhớ thần thiếp sao?” Hoàng hậu ngồi bên trái Thái Hậu, cười uyển chuyển, khi đang nói chuyện lại có đáng yêu của một nữ nhi.
A Dư nghe thấy trong lòng bất ngờ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ này của Hoàng hậu, nàng lén nhìn qua nam nhân.
Nàng nhớ rõ Hoàng hậu trước mặt Hoàng thượng thì vô cùng đoan trang ổn trọng, đâu có đáng yêu như thế.
Nàng nghĩ rất nhiều trong lòng, lại phát hiện dường như nam nhân không cảm thấy bất ngờ, đáy lòng lập tức có chút buồn bực cách thức chung sống của hai phu thê này.
Quả nhiên, Thái Hậu bị nàng ta chọc cười, vỗ lên tay nàng, quở mắng: “Đã là mẫu nghi một nước rồi, sao còn không trang nghiêm đi chút!”
Hoàng hậu lập tức cười: “Thần thiếp vẫn luôn một mực chờ mẫu hậu trở về giúp đỡ thần thiết, nào biết mẫu hậu nhẫn tâm như vậy, ném thần thiếp đi rồi mặc kệ.”
Dứt lời, nàng ta lại có chút sa sút và tự trách: “Những năm này thần thiếp không quản lý tốt hậu cung, khiến mẫu hậu thất vọng rồi.”
Hậu cung mất hai hoàng tự, nàng ta vị Hoàng hậu này khó mà chối bỏ tội lỗi, Thái Hậu khẽ thở dài, tuy có chút đau lòng hai đứa bé kia nhưng cuối cùng cũng không nói gì Hoàng hậu.
Thân mẫu Hoàng hậu ra đi sớm, thân phụ trước kia thường xuyên ở sa trường, bởi vì Tiên Đế đã sớm định cưới hỏi cho nàng ta và Hoàng thượng, vậy nên thời gian Hoàng hậu ở hậu cung này không ít, thường hầu hạ bên cạnh Thái Hậu.
Đã là con dâu, lại từng nuôi nấng như nữ nhi thân sinh, tất nhiên Thái Hậu có thêm nhiều tình cảm khác biệt với nàng ta so với người khác.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, muốn quản lý tốt hậu cung, không sinh ra một chút sai lầm có bao nhiêu khó, tất nhiên Thái Hậu rõ ràng trong lòng, lúc này cũng không thể nào làm khó nàng ta.
Hoàng hậu nói chuyện Thái Hậu, những người khác tất nhiên không chen vào, A Dư cúi đầu, nửa ngày chỉ nghe Hoàng hậu lại ôn hòa nói: “Thần thiếp một mực lo lắng mẫu hậu ở núi Ngũ Đài sẽ cảm thấy cô đơn, cho đến khi nghe nói Nhị cô nương cố ý tới ở bên mẫu hậu, mới thoáng yên tâm.”
Hoàng hậu quay đầu cười nhìn về phía nam nhân ngồi ở một bên: “Hoàng thượng nhưng cũng chớ hẹp hòi, nhị cô nương có lòng hiếu thảo, nhất định phải trọng thưởng.”
Nhị cô nương? A Dư nhẹ nhàng nhìn qua nữ tử ngoan ngoãn vâng lời kia.
Chỉ là không biết là nhị cô nương nhà nào.
Không chỉ có như thế, A Dư phát hiện, sau khi Hoàng hậu nói ra câu này, rất nhiều người trong điện đều thay đổi sắc mặt, bao gồm cả nụ cười trên mặt Thái Hậu cũng phai nhạt đi chút.
Ngược lại là nam nhân, dựa vào chỗ ngồi, trên mặt vẫn là lạnh nhạt như trước đây: “Hoàng hậu nói đúng, nên thưởng.”
Về phần thưởng cái gì, hắn lại không nói, mà nhìn về phía Thái Hậu, sắc mặt hơi ôn hòa: “Về phần thưởng cái gì thì phải xem ý của mẫu hậu.”
Thái Hậu còn chưa nói chuyện, nữ tử một mực ngoan ngoan kia cuối cùng cũng động đậy, tiến lên một bước, lời nói nhẹ nhàng: “Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương nói quá lời, thần nữ chẳng qua là nhớ nhung cô mẫu, những ngày này làm phiền cô mẫu nhọc lòng vì thần nữ không ít, sao có thể muốn Hoàng thượng ban thưởng?”
Cô mẫu?
Đuôi lông mày A Dư không để lại dấu vết hơi nhúc nhích, lại nghĩ tới vừa rồi sắc mặt phi tần trong điện thay đổi, đáy lòng khẽ thở dài, mỗi lần đến lúc này, nàng đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng khó xử khi ngoài cung không có người.
Có một số người khác đã sớm biết chuyện, nàng vẫn còn đang mông lung đoán bừa, chỉ có thể chờ đợi người khác giải đáp nghi hoặc của mình.
Ngón tay Phong Dục gõ nhẹ lên tay cầm ghế dựa, thờ ơ với nữ tử.
Thưởng phạt đều là ân huệ của vua, không cho phép nàng ta từ chối, cũng không cho phép nàng ta muốn quá nhiều.
Hắn thấy Thái Hậu hồi lâu chưa lên tiếng, liền phất tay áo đứng lên, cúi nhẹ đầu với Thái Hậu: “Mẫu hậu, nhi thần tiền triều còn có việc phải xử lý, người ngựa xe vất vả, hôm nay nghỉ ngơi thêm chút, ngay mai nhi thần lại tới hỏi thăm người.”
Thái Hậu không cản hắn lại, Hoàng thượng vừa định, trái tim phi tần cả điện này cũng bay ra ngoài theo.
A Dư nhìn thấy ánh mắt nữ tử kia không tự chủ rơi trên bóng lưng nam nhân, trong lòng không khỏi lắc nhẹ đầu.
Nàng quả thật có chút không hiểu, người gọi Thái Hậu một tiếng cô mẫu này, thân phận đương nhiên sẽ không thấp, vì sao lại phải đầu óc lú lẫn mà muốn tiến vào hậu cung này?
Ỷ vào thân phận chất nữ của Thái Hậu, cũng đủ cho nàng ta sống ung dung tự tại ngoài cung.
Theo sau đó, Thái Hậu liền nói mệt mỏi, bảo tất cả các nàng lui ra.
A Dư được Trương ma ma bên người Thái Hậu đưa ra ngoài, còn được dặn dò hai câu: “Nếu mỹ nhân không có việc gì thì có thể đến cung Từ Ninh thăm hỏi Thái Hậu nương nương nhiều hơn.”
“Thiếp thân nhớ kỹ lời của ma ma, đến lúc đó Thái Hậu và ma ma đừng ngại thiếp thân phiền.”
Lúc nàng ra ngoài, liền nhìn thấy Chu tu dung còn đang ở bên ngoài, rõ ràng là đang chờ nàng.
A Dư khựng lại một chút, mới dạo bước đi về phía nàng ta, trên mặt người kia mang theo nụ cười nhẹ, nói: “Hồng mai khánh linh viên nở rất đẹp, Ngọc tỷ tỷ nể mặt đi cùng ta một đường không?”
A Dư sóng vai đi cùng nàng ta, nghe vậy không khỏi liếc về phía nàng ta: “Ngươi bây giờ cũng đã là chủ một cung, sao còn ta là tỷ tỷ?”
Chu tu dung chỉ cười khẽ: “Gọi quen rồi, đổi giọng cũng phiền phức, ai biết sau này như thế nào?”
“Ngươi cũng không biết sau này bây giờ, chỉ biết bây giờ, ngươi như thế nếu như như bị người khác nghe thấy, chẳng phải là phá hư quy củ sao?”
A Dư không biết rốt cuộc nàng ta nghĩ gì, nàng cũng nhớ kỹ hai người đã kết thành đồng minh mới nhắc nhở câu này.
Chu tu dung không nhiều lời chuyện này với nàng, chỉ kể lại chuyện vừa rồi trên đường Hứa mỹ nhân khiêu khích Trần tài nhân cho nàng nghe, quả nhiên, sau khi A Dư nghe việc này cũng quên mất xưng hô của nàng ta, lập tức nhíu cái lông mày nhỏ nhắn.
Chu tu dung nói: “Tỷ chọc Hứa mỹ nhân kiểu gì vậy? Khiến nàng ta ghi hận tỷ đến thế.”
A Dư ngượng ngùng sờ mũi, chột dạ phản bác: “Ta có thể làm gì nàng ta? Vẫn luôn tại nàng ta.”
Chuyện than kia quả thật là nàng trêu chọc Hứa mỹ nhân trước, nàng sợ Chu tu dung hỏi lại, vội vàng đổi đề tài: “Vậy Nhị cô nương kia là chuyện gì vậy?
Lúc này hai người đã đến khánh linh viên, từng đám hồng mai mọc trên đầu cành, A Dư được đỡ tới dưới cây, hiếm khi sinh ra chút thanh thản, đưa tay bẻ nhánh hoa, bàn tay trắng nõn di chuyển, cắm vào giữa búi tóc Chu Kỳ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!