A Dư được đổi sang phòng khác.
Nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, không biết thế sự.
Sau khi Dương Đức nghe được còn có thể cứu chữa, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, hắn ta bảo ngự y ở lại, còn mình thì mau chóng trở về phục mệnh.
“Lúc nô tài đến, A Dư cô nương chỉ còn có thể thoi thóp, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại ạ.”
Dương Đức thầm mắng Dung tần không biết làm việc trong lòng.
Ban đầu hoàng thượng chỉ có một hai phần thật lòng với A Dư cô nương mà thôi, bị nàng ta hành hạ mấy phen như thế, một phần thật lòng ấy cũng biến thành năm phần rồi.
Hắn ta hầu hạ hoàng thượng đã lâu, ít nhiều cũng hiểu được tính tình của người.
Thứ mà hoàng thượng đã nhìn trúng, nếu càng ngăn cản người thì người càng để tâm, càng muốn có được.
Chi bằng cứ như ý người, có lẽ người sẽ mất đi hứng thú rất nhanh thôi.
Phong Dục nhíu mày mất kiên nhẫn.
Bắt đầu bất mãn với Dung tần.
Hắn đứng phắt dậy: “Đến cung Du Cảnh.”
Dương Đức lau mồ hôi lạnh, đi theo phía sau hắn.
Bên này, Dung tần mới vừa trở về chính điện, đột nhiên lấy tay gạt hết đồ đạc trên bàn xuống đất.
“Tiện nhân! Tiện nhân! Ả có thể quyến rũ khiến hoàng thượng mời ngự y cho ả?”
Không rõ là Dung tần giận dữ hay đố kị, nàng ta tức tối đến mức mắt đỏ ngầu, sau một trận liểng xiểng, nàng ta mới dừng lại, lạnh lẽo nhìn về phía Diệu Cầm: “Tiểu thái giám đó là ai?”
Nàng ta đã dặn dò không ai được đưa thức ăn cho ả tiện nhân kia, thế mà bọn hạ nhân dám bằng mặt không bằng lòng, trong mắt còn có chủ tử như nàng ta nữa không?
“Là Tiểu Lý Tử, trước đây qua lại gần gũi với tiện tì kia, hai người họ cùng vào cung đấy ạ!”
Dung tần siết chặt lòng bàn tay, chỉ thấy trong lòng lửa giận ngút trời. Bây giờ nàng ta không động vào tiện nhân A Dư kia được nhưng sẽ không có ai ra mặt vì một tên thái giám cả!
Mắt nàng ta trở nên tàn nhẫn: “Bổn cung không muốn nhìn thấy hắn ta nữa!”
Ánh mắt Diệu Cầm lóe lên, gật đầu vâng dạ.
Gần như là hai người vừa dứt lời thì bên ngoài liền truyền đến tiếng thông báo thánh thượng giá lâm.
Chủ tớ hai người nhìn nhau, chờ sau khi Dung tần đi ra mới biết được hoàng thượng lại đi thẳng vào phòng.
Sắc mặt Dung tần chợt tái xanh.
Chu Kỳ đang vắt khăn, lau người cho A Dư. Nàng ấy vừa định ra ngoài thay nước, mới ngẩng đầu liền trông thấy bóng người màu vàng tươi, đường nét mắt rồng cực kỳ bắt mắt.
Chu Kỳ không nghĩ ngợi gì, quỳ phịch xuống đất theo bản năng: “Nô tì tham kiến thánh thượng.”
Nước từ trong thau bắn ra, nhỏ giọt ở trên giày Phong Dục, sắc mặt Chu Kỳ trắng bệch.
Phong Dục không để ý đến những chi tiết này, hắn vừa đi vào, tầm mắt đã dừng ở trên mặt A Dư.
Nữ tử nằm ở nơi đó, hai mắt nhắm chặt, chân mày nhíu lại vì đau đớn, vài sợi tóc tán loạn dán lên trên má, cả người yếu ớt chật vật không chịu nổi, làm lòng người ta nảy sinh sự xót xa.
Phong Dục đi lên phía trước mấy bước, thấy rõ nàng đã cắn rách môi mình.
Hắn đưa tay ra vuốt ve.
Ánh mắt Phong Dục tối đi, hắn lại cầm lấy tay nữ tử, vết thương ở đó không những không lành mà còn nghiêm trọng hơn. Ngọc đẹp có tỳ vết khiến người ta sinh lòng tiếc nuối, càng muốn biến nó trở nên đẹp đẽ.
Trong phòng im bặt trong chốc lát.
Phong Dục bình tĩnh mở miệng: “Trẫm không muốn thấy bất cứ vết sẹo gì trên người nàng ấy.”
Lời này là nói với ngự y, Trương ngự y trầm giọng đáp dạ, chỉ cần bôi thuốc mỡ thì sẽ không để lại vết sẹo.
Phong Dục ở bên trong khoảng một nén nhang, Dung tần cũng ở bên ngoài từng ấy thời gian.
Lúc Phong Dục ra ngoài đúng vào giờ Ngọ, đêm qua còn có tuyết rơi mà hôm nay đã dần tan đi, ánh dương ấm áp in lên mặt hắn, song mặt mày hắn lại chẳng dịu dàng chút nào.
Dung tần cố nén sự ấm ức và buồn bực xuống đáy lòng, uốn gối hành lễ.
Phong Dục lập tức lướt qua nàng ta, còn chẳng thèm liếc nàng ta lấy một cái đã lên loan trượng.
Dung tần trơ mắt nhìn hắn bỏ đi, sau khi trở lại chính điện, nàng ta bỗng nhiên vô lực ngã lên trên nệm giường.
Nàng ta mê mang hỏi: “… Có phải bổn cung đã làm sai rồi không?”
Ban đầu nàng ta cũng có ý định nâng đỡ A Dư, chỉ tiếc vẫn không thắng nổi sự ghen ghét trong lòng.
Nàng biết chắc chắn thánh thượng sẽ không sủng hạnh ai trong cung Càn Khôn nên mới bảo A Dư đi đưa canh sâm thay mình.
Quả thật nàng ta có ý định dùng A Dư để lấy được sự sủng ái, nhưng khi nghe thấy hoàng thượng thực sự muốn tới cung Du Cảnh vì A Dư, nàng ta không thấy vui mà chỉ cảm thấy căm hận và nhục nhã.
Ở trong mắt hoàng thượng, giờ đây nàng ta còn chẳng bằng một đứa nô tài hay sao?
Tay Diệu Cầm truyền đến cơn đau, nàng ta cụp mí mắt: “Chủ tử không sai, nếu như tiện tì kia một lòng với chủ tử thì ngày ấy đã không xúi giục hoàng thượng làm mất mặt chủ tử rồi.”
“Đó là một con sói mắt trắng, không nên nuôi.”
Dung tần thở dài một hơi: “Nhưng hiện nay thánh thượng đã để tâm đến nàng ta, bổn cung không cũng bó tay!”
Đêm đến, cung Du Cảnh vốn yên tĩnh bỗng nhiên đèn đuốc sáng trưng.
Lúc cung nhân xông vào phòng, Chu Kỳ đang chăm sóc A Dư, nàng ấy kinh hoảng đứng lên, che chắn trước người A Dư: “Các người làm gì thế?”
“Ngọc bội hí châu mà thánh thượng ban cho chủ tử mất rồi, chúng nô tài phụng mệnh điều tra.”
Cung nhân nói như vậy rồi liếc A Dư vẫn đang hôn mê trên giường một cái, không hề làm khó Chu Kỳ mà chỉ nhìn qua vài lần rồi lui ra.
Chu Kỳ thấy không phải nhằm vào A Dư mà đến thì thầm thở phào trong lòng.
Nàng ấy định thần lại chăm sóc cho A Dư nhưng cũng để ý động tĩnh bên ngoài.
Sau khoảng thời gian uống một chén trà, nàng ấy nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hình như đã tìm thấy ngọc bội, chốc lát sau, bên ngoài lại yên tĩnh trở lại.
Chẳng biết tại sao mà trong lòng Chu Kỳ lại chợt dấy lên nỗi bất an.
Nàng ấy đứng ngồi không yên, buông khăn vải rồi đứng dậy đẩy cửa ra ngoài. Tìm khắp toàn bộ cung Du Cảnh từ trên xuống dưới đều không tìm được Tiểu Lý Tử, nàng ấy bèn chặn một cung nhân lại: “Ngươi có thấy Tiểu Lý Tử không?”
“Tiểu Lý Tử? Không phải hắn đã trộm ngọc bội của chủ tử sao? Mới vừa bị đưa vào Thận Hình Tư rồi.”
Lời này giống như một cơn sấm sét bổ thẳng vào đầu Chu Kỳ, nàng ấy chỉ cảm thấy trong đầu vang rền, cả người sững sờ tại chỗ.
Nàng ấy muốn đi tìm A Dư theo bản năng.
A Dư thông minh nhất, nhất định tỷ ấy có thể nghĩ cách cứu được Lý Tử ca!
Nhưng khi nhớ ra A Dư vẫn còn đang hôn mê, Chu Kỳ nghẹn ngào hai tiếng, bỗng nhiên chạy ra ngoài. Bóng đêm đen đặc, nàng ấy chẳng gặp được mấy người.
Nàng ấy chạy thẳng về hướng Thận Hình Tư, còn chưa xông vào đã bị cản lại: “Kẻ nào?”
Chu Kỳ giữ chặt ống tay áo của công công kia, khóc lóc hỏi: “Công công, người mà cung Du Cảnh đưa tới trước đó thế nào rồi ạ?”
Công công đó sửng sốt, sau đó thờ ơ trả lời: “Chắc là đã chết rồi.”
Lúc cung Du Cảnh đưa người tới đã cố ý nói tiểu thái giám ấy trộm vật thánh ban nên mới bị đưa tới.
Bất kể việc này là thật hay giả, ý của chủ tử đã rất rõ ràng rồi.
Không muốn để cho tiểu thái giám này được sống.
Hình như là vì nói với Chu Kỳ nên người đó nói đúng như sự thật. Thận Hình Tư kéo mấy người ra.
Đều tóc tai tán loạn, máu me loang lổ.
Nhưng khi Chu Kỳ trông thấy mặt của một người trong đó, bước chân giống như bị ghim tại chỗ vậy.
Nàng ấy bị người ta xô đẩy: “Mau mau mau! Đi mau! Đừng làm vướng víu ở đây nữa!”
Chu Kỳ ngã xuống đất, đột nhiên hốc mắt đỏ bừng, nàng ấy trơ mắt nhìn người bị kéo đi, để lại vết máu đầy đấy mà lực bất tòng tâm.
***
Lúc A Dư tỉnh lại đã thấy Chu Kỳ đỡ đẫn ngồi ở mép giường với đôi mắt sưng đỏ.
A Dư ngơ ngẩn nhìn nàng ấy, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Nàng được cứu ư?
Sao Dung tần có thể bỏ qua cho nàng chứ?
“… Chu Kỳ?”
Đã lâu không nói chuyện nên giọng hơi khàn khàn, khô khốc, lọt vào tai thì thấy rất khó nghe. Chu Kỳ bỗng nhiên hoàn hồn, thấy cuối cùng nàng cũng tỉnh thì không nhịn được mà bật khóc.
“A Dư, Lý Tử ca, Lý Tử ca không còn nữa rồi!”
Hai tay nàng che mặt, kìm nén buồn khổ mà khóc.
A Dư sửng sốt.
Không còn nữa? Là có ý gì?
Nàng tưởng chừng như mình vẫn chưa tỉnh táo nên nghe lầm.
Tiếng khóc lóc của Chu Kỳ vẫn văng vẳng bên tai: “Chủ tử nói huynh ấy trộm ngọc bội thánh ban, đêm qua bị đưa vào Thận Hình Tư, lúc muội chạy tới nơi thì chỉ nhìn thấy… chỉ nhìn thấy thi thể của huynh ấy thôi…”
A Dư ngồi phắt dậy, cơn đau phía sau làm cả người nàng túa ra mồ hôi lạnh, nhưng dường như nàng không hề cảm nhận được, giữ chặt lấy cánh tay của Chu Kỳ: “Muội nói cái gì?”
“Lý Tử ca đã chết rồi! Huynh ấy đã chết rồi!”
Nước mắt A Dư chảy xuống ròng ròng, cả người nàng đều run rẩy, nắm chặt cánh tay Chu Kỳ: “Không thể nào…”
Nàng lắc đầu, không muốn tin tưởng.
Tiểu Lý Tử không thể nào đi trộm đồ, huynh ấy tiếc mạng nhất, nhát gan nhất, sao có thể đi trộm đồ của chủ được?
Nhưng cuối cùng lời nói ra lại biến thành: “Vì sao?”
Thật ra Chu Kỳ đã đoán ra được là vì sao.
Lúc ấy khi đám người Dương công công tiến vào, Lý Tử ca đã ở trong phòng, chủ tử Dung tần trông thấy thì sao có thể bỏ qua cho huynh ấy?
Nhưng Chu Kỳ không dám nói lời này cho nàng.
Cho dù nàng ấy không nói thì A Dư cũng mơ hồ đoán được đáp án.
Tiểu Lý Tử cẩn thận, khiêm tốn, ngoại trừ việc bị nàng liên lụy ra thì nàng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Vết thương phía sau của A Dư lại rách ra, trên vải bố trắng tràn ra màu máu đỏ tươi, Chu Kỳ nhìn thấy thì trong lòng sợ hãi, nàng ấy vội vàng ấn A Dư xuống giường, nghẹn ngào nói với nàng: “Lỳ Tử ca đã mất rồi, A Dư, muội chỉ còn tỷ thôi…”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!