Về sau A Dư mới biết được, hôm đó nô tài của cung Càn Ngọc người thì bị phạt, người thì bị cách chức.
Nguyên nhân dĩ nhiên chính là không hầu hạ tốt chủ tử.
Chuyện này nhấc lên một trận giông tố trong hậu cung, dù sao đó là cung Càn Ngọc.
Mặc dù A Dư cũng có chút bất ngờ, nhưng mà nàng không biết tình hình thực tế như thế nào, chỉ suy đoán là hôm đó tâm trạng Hoàng thượng không tốt, người trong cung Thục phi đúng lúc đụng phải.
Nàng cũng không có tâm trạng chú ý việc khác, vì tết Trùng Dương đến.
Ngày mùng chín tháng chín hôm đó, A Dư đang dựa bên giường tỉnh dậy khỏi cơn buồn ngủ, Chu Kỳ vội vã đi vào: “Chủ tử, Cẩn Ngọc cô cô cung Khôn Hòa tới.”
A Dư dừng lại, nhíu nhẹ mày.
Lúc này người cung Khôn Hòa tới làm gì?
Nàng nghĩ mãi mà không rõ, không thể làm gì khác hơn, nói: “Mời người vào đi.”
A Dư gặp mặt Cẩn Ngọc ở ngoài điện, nàng ngồi trên ghế gỗ lê, cười nhẹ nhàng hỏi: “Sao Cẩn Ngọc cô cô lại tới đây, là Hoàng hậu nương nương có gì dặn dò sao?”
Cẩn Ngọc không kiêu ngạo không tự ti đứng trong đại điện, nàng ta cười khéo léo: “Bẩm Ngọc mỹ nhân, nương nương nàng quan tâm, sợ Ngọc mỹ nhân ở trong cung buồn phiền, cố ý bảo nô tỳ tới hỏi xem, có muốn tới ngự hoa viên tham gia náo nhiệt một lát không?
Tiệc thưởng cúc hôm nay tổ chức ở ngự hoa viên.
A Dư điên rồi mới có thể chạy tới chỗ đấy.
Nàng cẩn thận mím môi cười yếu ớt, nói lời xin lỗi: “Thiếp thân đa tạ nương nương quan tâm, nhưng thân thể thiếp thân quả thực không thoải mái, sợ là uổng phí nương nương nhọc lòng một phen.”
“Ngọc mỹ nhân nói quá lời, nếu vậy thì nô tỳ đây cáo lui.”
Sau khi nàng ta đi, Chu Kỳ chăm sóc A Dư trở về trong điện, mới nhíu mày hỏi: “Hoàng hậu đây là có ý gì?”
Tin tức tiệc thưởng cúc truyền tới lâu như vậy, sớm không tới, muộn không tới, cũng chờ đến ngày hôm nay mới cho cung nhân tới một chuyến như thế.
Quan trọng nhất là, chủ tử đang mang thai, sao có thể đi tới nơi nhiều người hỗn loạn thế này?
A Dư cũng nhíu mày nhỏ, ngoại trừ chuyện Trác tần, nàng và Hoàng hậu cũng coi như không thù không oán,
Huống gì, hôm đó nàng cũng lùi một bước, Hoàng hậu thông minh, tất nhiên xem ở đáy mắt.
Mặc dù nàng tiếp xúc Hoàng hậu không nhiều, nhưng nàng cũng lờ mờ hiểu rõ, lúc trước thái độ của Hoàng hậu với nàng rất tốt, hơn nửa là vì Hoàng thượng.
Nếu đã vậy, Hoàng hậu không thể nào ra tay với nàng vào lúc này.
Hoàng hậu cũng không có lý do ra tay.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra được chuyện này, đành phải vậy thì coi như không có gì.
---
Cung Khôn Hòa, Hoàng hậu đứng trước gương đồng, nhóm cung nhân quỳ xuống đất chỉnh sửa vạt áo cho nàng ta, trâm vàng ngọc trai cửu phượng đeo lên búi tóc, cao quý ưu nhã không nói nên lời.
Phỉ Thúy Hương lượn lờ trong lư hương, không ngừng xoay vòng.
Cẩn Ngọc cúi người: “Ngọc mỹ nhân nói thân thể nàng khó chịu, không tham gia náo nhiệt thế này.”
“Nô tỳ thấy sắc mặt nàng không tệ, ngôn từ quả thực từ chối.”
Nàng ta nói xong, Hoàng hậu chỉ gật đầu một cái như có như không, nàng ta phất tay, để cung nhân hầu hạ mặc quần áo một bên lui ra.
Nàng ta được Cẩn Trúc đỡ, không nhanh không chậm ngồi trên giường mềm: “Nàng cẩn thận như vậy, cũng giúp bản cung đỡ khỏi quan tâm tới nàng.”
Hậu cung liên tục trải qua hai nổi đau mất hoàng tự, mặc dù không phải nàng ta gây nên nhưng chung quy có nguyên nhân nàng ta quản lý không thỏa đáng, đáy lòng Hoàng thượng chưa hẳn không có ý kiến gì về nàng ta.
Hoàng hậu vuốt ve trầm vàng, nàng ta không nhiệt tình với chuyện phi tần hậu cung có thai, chỉ cần phi tần có thai, nàng ta sẽ đều đối xử như nhau, dặn dò, không cần đến đây thỉnh an.
Bao gồm bên phía Hoàng thượng cũng sẽ hạ ý chỉ.
Nhưng có một số người luôn thích khoe khang hống hoách, rõ ràng có cách yên ổn dưỡng thai trong cung, mà cứ chạy ra ngoài.
Giống như Chu mỹ nhân, giống như Trần tài tử.
Thật sự cho rằng nàng ta cần cung kính mặt ngoài thế sao?
Thật tình không biết là đang gây thêm phiền phức cho nàng ta.
Hoàng hậu mở sổ sách ra, giống như nhớ tới gì đó, ngước mắt hỏi: “Đúng rồi, Ngọc mỹ nhân là người nơi nào, điều tra rõ ràng chưa?”
Cẩn Trúc đáp: “Nô tỳ cố ý tới điện Trung Tĩnh, trên sách ghi chép, Ngọc mỹ nhân đến từ Giang Nam.”
“Không trách được, chọc người ta vui vẻ đến thế.” Hoàng hậu cười khẽ một tiếng.
Giang Nam dễ xuất hiện mỹ nhân, chỉ cần một câu nói mềm mại đã có thể xua tan bén nhọn trong lòng người.
Trước đó vài ngày, ngự thiện phòng phục vụ không cẩn thận, chọc cho Hoàng thượng suýt chút nữa nổi giận, cho nên về sau cố ý dặn dò tìm vài đầu bếp quê nhà Ngọc mỹ nhân.
Tất nhiên, dặn dò này, trừ nàng ta ra, không có ai khác biết được.
Hoàng hậu vẫn hiểu rõ Thánh thượng, nhìn thái độ của hắn là có thể nhìn ra hắn coi trọng cái thai này của Ngọc mỹ nhân.
Cho nên, thai nhi này của Ngọc mỹ nhân bất luận như thế nào cũng phải bảo vệ được.
Hôm nay cố ý bảo Cẩn Ngọc tới các Ấn Nhã các một chuyến, chẳng qua là vì Ngọc mỹ nhân trốn thỉnh an, lại thường làm tổ ở các Ấn Nhã, không thể nào rốt cuộc thân thể nàng thế nào.
Từ sau sự việc hoa quế lâm kia, các Ấn Nhã giống như cái thùng sắt, không dễ dàng nghe ra tin tức.
Nhưng mà để nàng ra ngoài giải sầu cũng là thật.
Hoàng hậu nghĩ đến đây, lại dặn dò: “Tới ngự thiện phòng dặn dò, để ngự trù am hiểu món ăn địa phương của Giang Nam sau này phục trách bên phía các Ấn Nhã.”
“Nếu như Ngọc mỹ nhân vẫn không thích thì phái người đi Giang Nam tìm tiếp.”
Sức người sức tiền, chỉ cần cái thai này của Ngọc mỹ nhân có thể yên ổn sinh ra, không quan tâm tốn bao nhiêu đều đáng giá.
Sau khi Cẩn Ngọc đáp một tiếng, mới cắn môi chần chờ nói: “Cái này... đây có phải quá đặc thù không?”
Nữ tử hậu cung có thai cũng không phải chỉ có một mình Ngọc mỹ nhân, lại chỉ có nàng phiền phức như vậy.
Hoàng hậu liếc nàng ta một cái: “Cái này đã gọi là đặc thù?”
“Cho dù làm thế nào cũng không so sánh được với vị ở cung Càn Ngọc kia.”
Nghe vậy, Cẩn Ngọc cuối cùng cũng im lặng.
Nàng biết, nương nương nói đến không phải đãi ngộ khi Thục phi có thai bây giờ, mà là chuyện lúc còn ở vương phủ.
Thục phi rất thích hoa mai.
Lúc trước trong vương phủ có một tòa viện, bên trong trồng đầy hồng mai, tốn không biết bao nhiêu nhân lực sức của cố ý vận chuyển từ Ngô Châu vào kinh, cho dù tới bây giờ vẫn hoàn hoàn trồng tại nơi đấy, có người dày công chăm sóc.
Cẩn Ngọc biết, hậu cung này, nương nương không thèm để ý bất cứ phi tần nào.
Thẩm tần được sủng ai thế nào đi nữa, Ngọc mỹ nhân đặc thù ra sao đi nữa, nương nương đều có thể hết lòng hết dạ đối xử với các nàng dựa vào ý của Hoàng thượng.
Duy nhất chỉ có Thục phi này là không giống.
Cẩn Ngọc tiến lên, quỳ gối bên cạnh giường mềm, ấn bóp chân tay nương nương, nàng ta nói: “Nô tỳ đã biết, chờ tiệc thưởng cúc kết thúc, nô tỳ liền dặn dò.”
Là ma chướng những ngày qua của nàng ta.
Cho dù Ngọc mỹ nhân leo lên từ vị trí cung nữ thì làm sao chứ?
Chỉ cần có thể khiến Thục phi khó chịu, chỉ cần có thể làm nương nương vui vẻ, vậy là tốt rồi.
Cẩn Trúc đứng ở một bên, thấy Cẩn Ngọc nghĩ thông suốt, đáy lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nương nương ngày thường nhìn qua hững hờ, nhưng vẫn rất che chở với những nô tài thân cận các nàng.
Nếu Cẩn Ngọc thật sự bị mê tâm, một mực nhắm vào Ngọc mỹ nhân, nương nương khó tránh khỏi dính líu.
Nhưng cần gì phải làm những thứ này?
Cẩn Trúc hầu hạ Hoàng hậu đã lâu, nàng ta đã nhìn thấy, bây giờ Hoàng thượng kính trọng nương nương, một là bởi vì Hầu phủ, hai chính là bởi vì nương nương hợp với tâm ý của người.
Đối phó với một mỹ nhân là chuyện nhỏ, hủy ấn tượng trong Hoàng thượng mới là chuyện lớn.
Lại nói thêm, hậu cung này, Ngọc mỹ nhân một người không có căn cơ ở tiền triều được sủng ái, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với những người khác được sủng ái.
Cẩn Trúc giấu những ý nghĩ này đi, nàng ta nhìn sắc trời, tiến lên nhỏ giọng nói: “Nương nương, thời gian không còn sớm, phải di chuyển rồi.”
Hoàng hậu được đỡ đứng dậy, lúc đi ra ngoài, nàng tạm đứng lại, nghiêng đầu hỏi một câu: “Bây giờ Trác ngự nữ còn thường xuyên chạy tới ngự tiền không?”
Nhắc tới việc này, Cẩn Ngọc lập tức bĩu môi.
Nàng ta ở vương phủ, hoàng cung nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử không biết rụt rè như vậy, cho dù là Ngọc mỹ nhân cũng tốt hơn nàng ta nhiều.
Cẩn Ngọc chướng mắt Trác ngự nữ, gần như là thể hiện hết ra ngoài, nhưng trước mặt nương nương, tốt xấu nàng ta cũng phải che giấu mấy phần, nói: “Vâng, gần như là mỗi ngày một chuyến, nô tỳ nghe nói, ngay cả cung nhân ngự tiền cũng gặp mãi mà phiền.” Tuy nói phải bớt bớt, nhưng câu nói sau cùng vẫn vô tình lộ ra cách nhìn của nàng ta.
Ngay cả cung nhân ngự tiền cũng thấy phiền, càng đừng nhắc tới Hoàng thượng.
Bước chân của Hoàng hậu bước ra khỏi cửa điện hơi khững lại, nàng ta bình tĩnh che môi.
Vẫn phải nói là, nữ tử như vậy, nàng ta cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Cùng lúc đó, Trác ngự nữ bị Cẩn Ngọc nói đến, cũng đang đi đến cung Càn Khôn.
Hôm nay nàng ta mặc áo gấm trắng thêu sen cùng váy, tóc búi lên toàn bộ, đeo trâm ngọc lưu ly, dáng dấp nàng ta vốn thanh tú, cách ăn mặc lần này càng thể hiện lên sự đẹp đẽ lịch sự tao nhã của nàng ta.
Cung nhân sau lưng nàng ta trên mặt đau khổ, chần chờ khuyên nàng ta: “Chủ tử, bằng không thì chúng ta vẫn nên trở về đi...”
Đi nhiều lần như vậy cũng không gặp mặt được Hoàng thượng dù chỉ một lần, cho dù chủ tử không thấy mất mặt, những cung nhân các nàng cũng cảm thấy ngại ngùng.
Trác ngự nữ dừng lại, quay đầu nhìn nàng ta một cái.
Cung nữ cúi gục đều xuống, cũng không biết vì sao, rõ ràng chủ tử tuổi tác không lớn, làm việc nhìn có vẻ cũng không quá thông minh, nhưng mỗi lần chủ tử nhìn nàng ta như vậy, đều khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Trác ngự nữ thu hồi tầm mắt, dịu dàng nói: “Ngươi muốn trở về như thế thì tự mình về đi.”
Cung nữ lập tức ngậm miệng, không dám nhiều lời nữa, chỉ là nàng ta không biết, biết rõ Hoàng thượng sẽ không gặp mình, vì sao chủ tử còn muốn đi?
Mặc dù nàng ta không nói ra miệng, nhưng sao mà Trác ngự nữ không biết suy nghĩ của nàng ta?
Đâu chỉ có mình nàng ta thắc mắc, hậu cung này không có ai không tò mò nguyên nhân trong đó, nhưng cuối cùng các nàng tò mò đi nữa cũng không đoán ra được rốt cuộc Trác ngự nữ có ý nghĩa gì đây.
Trác Nghiên cắn nhẹ môi, nắm chặt đầu ngón tay phấn nộn, vẫn kiên định như cũ đi về phía trước.
Nàng ta biết, rất nhiều người trong hậu cung này đều xem nàng ta như trò cười, nhưng nàng ta không có cách nào.
Lúc nàng ta mới vào cung đã từng thăm dò, Hoàng hậu nương nương căn bản sẽ không quan tâm nàng ta có được sủng ái không, nếu Hoàng hậu sẽ giúp nàng ta, lúc trước Trác tần cũng sẽ không nhiều năm không được sủng như vậy.
Hoàng hậu nương nương không giúp đỡ nàng ta, Trác tần lại đắc tội Ngọc mỹ nhân, Hoàng thượng tất nhiên chán ghét Trác tần, nàng ta thân là muội muội ruột của Trác tần, Hoàng thượng cũng sẽ không thích nàng.
Nếu như nàng ta thật sự yên lặng đợi ở trong cung, sợ ra cả một đời cứ thế trôi qua, cũng không nhìn thấy được mặt Hoàng thượng.
Trong cung Càn Khôn, Phong Dục thả sổ gấp xuống, nghe thấy Dương Đức bẩm báo, nhíu nhẹ lông mày.
“Sao nàng ta lại tới nữa?”
Một chữ ‘lại’ này, thể hiện tất sự phiền chán vô cùng của Phong Dục trong khoảng thời gian này.
Trác tần suýt chút nữa làm tổn thương hoàng tự, hắn nhìn người Trác phủ đều cảm thấy chán ghét, nếu không phải bởi vì Hoàng hậu, Trác ngự nữ như thế nào cũng không vào được cung.
Dù cho nàng ta tiến cung, rõ ràng gia thế cũng được, lại chỉ được làm ngự nữ phẩm vị cuối cùng, đủ để chứng minh Phong Dục không thích nàng ta.
Dương Đức cũng cảm thấy chán, nhưng hắn ta không dám nói ra.
Hắn ta từng cản, nhưng mỗi lần Trác ngự nữ đều là một dáng vẻ muốn khóc lóc cầu xin hắn ta, dù sao cũng là chủ tử, Dương Đức không có cách nào, đành phải thông báo thay nàng ta.
Trong điện long tiên hương nồng đậm, Phong Dục đau đầu nhéo mi tâm.
Hắn đột nhiên cảm thấy những lời mình nói Ngọc mỹ nhân ngày xưa kia cũng không coi là đúng hoàn toàn.
Bàn về mặt dày, bàn về không có quy củ, Ngọc mỹ nhân thật sự không so được với vị này.
Nghĩ đến người kia, Phong Dục lại lạnh mặt, hắn chưa quên chuyện hôm đó Trác tần đẩy Ngọc mỹ nhân xuống bậc thang.
“Cho nàng ta vào đi.”
Hắn cũng muốn nhìn xem, vị Trác ngự nữ này tình nguyện chọc hắn chán ghét cũng muốn gặp hắn một lần, rốt cuộc là vì sao?
Nghe nói Hoàng thượng để nàng ta đi vào, cung nhân sau lưng Trác ngự nữ cũng có chút bất ngờ.
Sau đó, lại không nhịn được vui vẻ, chỉ xem là Hoàng thượng bị tấm lòng thành của Hoàng thượng đả động, vội vàng đưa hộp cơm trong tay cho chủ tử.
Trác Nghiên đột nhiên trở nên hồi hộp, nàng ta nắm chặt hộp cơm, nhìn về phía Dương công công bên cạnh, muốn nghe ngóng một chút tin tức từ hắn ta.
Nhưng nàng ta nhìn dáng vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười của Dương Đức liền nuốt câu hỏi xuống đáy lòng.
Nàng ta tới nhiều lần như vậy, sợ là người của ngự tiền cũng mệt mỏi với nàng ta rồi.
Trác Nghiên mang theo hộp cơm, bước vào cánh cửa, nàng ta cắn môi cúi đầu.