Cung Càn Ngọc, Thục phi ngồi trong phòng đốt lò sưởi ở đông điện, khi Phong Dục tới, nàng ta cũng không ra ngoài nghênh đón.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, trong trắng thuần khiết, đắp áo ngủ bằng gấm lên người. Từ sau khi nàng có thai, sắc mặt vẫn luôn không tốt, lúc này ngược lại phù hợp với lời thân thể nàng ta khó chịu.
Khi Phong Dục vừa mới bước vào, đôi mắt nàng ta liền sáng lên, khó khăn lắm nàng ta mới thu ánh mắt về:
"Thiếp không thể cung nghênh Hoàng thượng, mong người thứ tội."
Trong tay Anh Du còn bưng bát cháo hoa, đang cúi người hành lễ. Phong Dục liếc mắt nhìn, nhìn thoáng qua mới nhớ mình vừa định dùng bữa trưa, trong lòng có hơi cảm thấy khó chịu.
Vẻ mặt hắn thản nhiên gật đầu: "Thân thể nàng quan trọng, không cần phải đa lễ."
Dứt lời, hắn xốc vạt áo lên, ngồi bên cạnh giường hẹp, quan sát cả người nàng một phen, ánh mắt thoáng có chút dịu dàng hơn, thấp giọng nói: "Sao rồi? Nàng khó chịu chỗ nào?"
Hắn cũng không phải không biết đây có thể chỉ là mượn cớ, nhưng nàng ta đang mang thai nên tính tình cũng tùy hứng.
Thục phi khẽ nheo mắt, những sợi tóc đen rơi xuống gương mặt nàng ta, càng lộ vẻ dịu dàng hơn, nàng ta nhẹ giọng áy náy nói:
"Hôm nay thần thiếp luôn không ăn được gì, là do cung nhân nhiều chuyện, chọc Hoàng thượng phải phiền lòng thêm rồi."
Phong Dục võ võ bàn tay nàng ta: "Nàng đang mang thai, vốn luôn chăm sóc thân thể tốt một chút, bọn họ cũng là có ý tốt."
Lời này của hắn vừa nói ra, Thục phi cũng tự như thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười rộ lên: "Hoàng thượng không trách thần thiếp là tốt rồi."
Phong Dục không nói gì thêm, chỉ liếc mắt nhìn Anh Du đang bê bát cháo hoa nói: "Hầu hạ chủ tử của các ngươi dưng bữa."
Anh Du liền vội vàng tiến lên, Thục Phi nhíu chặt lông mày, khó khăn nuốt hết cháo xuống, hơn nữa còn dùng khăn tay đè nhẹ lên môi, như thể phòng ngừa mình nhổ ra.
Phong Dục chỉ làm như không nhìn thấy.
Ba tháng đầu khi Thục phi có thai, hầu như mỗi ngày hắn đều đến đây dùng bữa, nhìn bộ dáng ốm nghén của nàng cũng quen dần, ngược lại cũng không có cảm giác đau lòng gì.
Huống chi, trước khi Thục phi có thai, hắn không biết thân thể nàng ta lại kém đến mức này.
Hắn có hơi không hiểu, tốt xấu gì thì Chu gia cũng là thế gia trăm năm, sao thân thể của một đích tiểu thư trong tộc lại yếu ớt như vậy?
Lại không có xuất thân như Ngọc mỹ nhân.
Từ khi nàng ta vào phủ, liền nhận được ân sủng, ai có thể chịu ấm ức chứ nàng ta thì không. Phong Dục không hiểu, rõ ràng trước khi có thai thân thể nàng ta còn rất khỏe mạnh, sao giờ đột nhiên lại kém đi rồi?
Nghĩ tới nghĩ lui, ký ức của Phong Dục dừng lại ở ngày nàng ta dùng khăn bó chặt bụng, ánh mắt dần trở lên lạnh nhạt.
Nói cho cùng, vẫn là chính nàng ta không đủ cẩn thận.
Thục phi nhẹ lau khóe môi, tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng hắn. Bỗng nàng ta ngẩng mặt lên, mang theo một chút tiếc nuối nói: "nghe nói Ngọc mỹ nhân có thai, đáng tiếc thân thể thần thiếp không tốt, không thể tự mình đến thăm nàng ấy."
Phong Dục vừa cầm lấy quả óc chó lên, vốn muốn bẻ ra thì nghe thấy lời này, hắn bất động thanh sắc thả trở về"
"Nàng cũng đang mang thai, không cần phải đến."
Lúc nói lời này, ánh mắt hắn tối tăn khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Thục phi muốn cười, nhưng lại không bật cười.
Ngọc mỹ nhân có thái, toàn bộ cung đều đi, chỉ có một mình nàng ta là không.
Nàng ta ở trong cung Càn Ngọc lâu, đều có chút không biết, rốt cuộc nguyên nhân là vì nàng ta đặc biệt trong lòng Hoàng thượng hay là bởi vì nàng ta bị cho ra rìa?
Nàng ta không nói, Phong Dục cũng sẽ không chủ động nói gì thêm, trong điện đột nhiên yên tĩnh lại.
Lúc đầu Thục phi còn nắm chặt ống tay áo, chẳng biết từ lúc nào lại biến thành nắm chặt lòng bàn tay, càng bóp càng chặt, cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến nàng ta dừng cảm giác hoảng hốt này lại.
Chẳng biết từ khi nào, nàng ta và Hoàng thượng đã không có lời gì để nói nữa rồi?
Sau một hồi lâu, bỗng nhiên nàng ta nói: "Không bằng chờ đến khi thiếp khỏe lên, thì đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Lâu không đi thỉnh an, trong lòng thiếp cũng thấy hơi lo lắng.
Phong Dục giương mắt lên nhìn nàng ta một cái.
Trước lúc có thai nàng ta vẫn luôn trốn tránh không đi, giờ có thai rồi, biết rõ không nên chạy loạn mà vẫn còn muốn làm ra một vài chuyện.
Hắn đột nhiên im lặng, cũng không biết hôm nay mình đến đây làm gì?
Hắn cũng không phải là ngự y, cho dù thân thể nàng ta thật sự không khỏe thì hắn tới cũng có ích gì chứ?
Đáy lòng Phong Dục có chút mệt mỏi.
Không vì chuyện gì khác, chỉ vẻn vẹn vì nữ nhân trước mắt này.
Từ sau khi vào phủ, nàng ta vẫn luôn là người hợp tâm ý hắn nhất, cũng không biết từ khi nào, nàng ta bắt đầu thay đổi, luôn làm ra một số việc để cho thấy sự tồn tại của mình.
Phong Dục có chút khó hiểu, hắn đối xử với nàng còn chưa đủ tốt sao?
Nhiều năm đắc sủng, khi nhắc đến hậu cung, có lẽ khi nhắc đến người ngoài không nhớ đến Hoàng hậu đầu tiên mà là nhớ đến Thục phi cũng không kém cạnh.
Năm đó Dung tần xảy thai, cho dù là Dung tần bất cẩn nhưng Thục phi cũng không vô tội. Dù vậy hắn cũng chưa từng trách nàng ta, thậm chí còn bao che cho nàng ta.
Chuyện của Chu Bảo Lâm, nhớ tới tình cảm ngày xưa nàng ta hầu hạ hắn và bào thai trong bung nàng ta, hắn cũng không truy cứu nữa.
Mà đến tận bây giờ, nàng ta còn mang thai Hoàng trưởng tử của hắn.
Chẳng lẽ nàng không biết, chỉ một chữ "Trưởng" đã có khác biệt rất lớn rồi sao?
Nàng ta còn muốn như thế nào nữa?
Phong Dục xoa xoa thái dương, đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, không nói một lời.
Hắn đột nhiên đứng dậy: "Nếu nàng muốn đi thì cứ đi thôi."
"Tiền triều còn có việc, trẫm đi trước, lần tới sẽ đến thăm nàng sau."
Từ lúc hắn đứng dậy cho đến lúc xoay người rời đi, cũng chỉ trong chốc lát, nhanh đến mức chờ khi Thục phi phản ứng lại thì hắn đã bước ra khỏi cung.
Lời nói của Thục phi dừng lại trên đầu lưỡi, nàng ta há miệng nhưng dù thế nào cũng không nói nổi câu đừng đi.
Nàng ta đột nhiên rơm rớm nước mắt, nằm vùi vào đệm, đau đớn khóc thành tiếng.
Anh Du thấy vậy thì run rẩy, sợ hãi dỗ dành nàng ta: "Có lẽ là Hoàng thượng thật sự bận việc tiền triều, nương nương đừng khóc."
Sao lời này có thể khiến Thục phi tin được chứ.
Hoàng thượng đối với nàng ta không bằng ngày xưa, nàng ta thân là người trong cuộc, sao có thể không cảm nhận được?
Nếu như là lúc trước, thì cho dù là nàng ta có nói gì sai, làm điều gì sai khiến hắn bất mãn đi nữa thì hắn cũng chỉ lạnh mắt nhìn nàng ta, sau đó trách cứ nàng ta, chứ tuyệt đối sẽ không phất tay áo rời đi.
Hắn bây giờ, ngay cả lời trách cứ nàng ta cũng không nguyện nói nhiều thêm một câu.
Trước kia nàng ta không nên nghe người bên cạnh khuyên ngăn mà bảo vệ đứa bé này.
Nếu không có đứa bé này thì nàng ta vẫn là người mà Hoàng thượng sủng ái nhất.
Nàng ta hoàn toàn thể mượn bụng mà sinh, chờ sau khi Chu Bảo Lâm hạ sinh hài tử thì nàng ta sẽ ôm về. Nếu như sợ hài tử không thân thiết với mình thì lại có thể giữ mẹ đứa bé lại.
Tội gì phải chịu đựng nỗi khổ sở này, còn bỗng dưng mất đi sự sủng ái của Hoàng thượng!
Khi ra khỏi Cung Càn Ngọc, sắc trời đã dần tối.
Dương Đức đi theo bên cạnh loan ỷ, không dám thở mạnh một cái.
Sau khi Thục phi có thai, như thể bị choáng váng mà không nhìn ra. Nhưng hắn ta vẫn thấy rất rõ, ngay lúc Thục phi nói muốn đi thỉnh an, trong nháy mắt Hoàng thượng rõ ràng đã tức giận.
Thậm chí hắn ta còn không hiểu Thục phi đây là đang muốn làm gì?
Nàng ta yên yên ổn ổn sinh đứa bé này ra, dưa vào sự sủng ái của Hoàng thượng đối với nàng ta, dù muốn vị trí Hoàng quý phi cũng không phải là không thể có được.
Một ván bài đẹp đẽ vậy mà lại bị nàng ta đánh hỏng.
Dương Đức thân là một người bị thiếu hụt, hắn ta cũng cảm thấy không nỡ nhìn.
Lúc Phong Dục về đến cung Càn Khôn thì bữa tối cũng đã nguội, Dương Đức tri kỷ hỏi hắn: "Để nô tài sai người bưng thức ăn này xuống hâm nóng lại một chút nhé?"
Thánh thượng không phải là một người xa hoa lãng phí, số cơm này cũng chưa từng bị động tới. Dựa theo hàng ngày thì lời này của hắn ta cũng không có gì sai sót.
Phong Dục sớm đã không muốn ăn, lắc đầu nói:
"Ban thưởng đi."
Đáy lòng Dương Đức sốt ruột nhưng cũng không dám khuyên nhiều, chỉ có thể nghĩ thầm, nếu lần sau còn xảy ra chuyện này thì cũng phải chờ Hoàng thượng dùng thiện xong rồi mới bẩm báo lên.
Cũng may là bây giờ Thái hậu không có ở trong cung, nếu không tin tức Hoàng thượng không dùng thiện bị truyền ra ngoài thì hắn ta tuyệt đối sẽ không tránh khỏi bị phạt.
A Dư cũng nghe được tin tức, không khỏi buồn bực nói: "Nhanh như vậy đã rời đi rồi sao?"
Tối nay Chu Kỳ gác đêm, trải đệm đến cạnh giường nằm dưới đất, trong điện chỉ có hai người bọn họ. Chu kỳ nằm trên mặt đất, chống cằm lên mép giường, hai người đối mặt với nhau, Chu Kỳ gật đầu nói:
"Ai biết được, người bên ngoài cũng không nghe ngóng được tin tức của cung Càn Ngọc."
A Dư khẽ nhíu mày, tuy là không nghe được tin tức, nhưng từ hành động của Hoàng thượng thì cũng có thể đoán ra được một chút.
Hắn vừa mới vào cung Càn Ngọc chưa đến thời gian một chén trà đã lập tức rời đi, còn có thể vì cái gì? Chỉ có thể là bởi vì Thục phi chọc Hoàng thượng không vui.
A Dư nghĩ tới thân thể của Thục phi thì liền không nhịn được mà lắc đầu.
Nàng không nhịn được nói: "Ngươi thông minh lanh lợi, canh lúc Tống ma ma làm thuốc thì ở bên cạnh học thêm một chút. Giữ quan hệ tốt với bà ấy sẽ không hại."
"Chờ lần sau người của Thái Y viện tới, ngươi hỏi rõ xem chúng ta có thể sử dụng cái nào, cái nào thì không thể dùng, nhất là khi ăn vào miệng. Ngươi nhớ kỹ, mỗi ngày đều đọc một lần cho ta."
A Dư nhìn thoáng qua lư hương phỉ thúy trên kệ, có hơi chần chờ rồi nói:
"Sau này cũng không cần gọi thêm hương để trong điện nữa, cất lư hương vào khố phòng đi!"
Lưu hương phỉ thúy là do Hoàng thượng ban thưởng, cho dù không cần thì cũng phải cất kỹ càng.
Chu Kỳ ghi nhớ lời nàng nói dưới đáy lòng, rồi mới cười nói: "Chủ tử cũng biết sợ sao? Người yên tâm đi, để nhóm người Lưu Châu đến hầu hạ người, nô tỳ sẽ theo sát Tống ma ma một bước không rời."
Biết rõ Chu Kỳ đang chế nhạo mình, A Dư cũng không nhịn được đưa tay dí đầu nàng ấy, cười trách mắng:
"Đi đi, mau biến đi!"
Ngày hôm sau, nghe nói Hoàng thượng cố ý sắp xếp một gánh xiếc biểu diễn thay đổi mặt trong tiệc Trung Thu, sắc mặt A Dư liền cứng đơ flaij.
Nàng mới không tin là Hoàng thượng yêu thương nào đâu.
Vậy mà nghe nàng nói chuyện rồi dùng cái này đến để trào phúng nàng.
Nàng dựa trên giường, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, lúc Phong Dục đi tới, nàng không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng, nhăn nhó xoay người đi, lí nhí nói: "Thiếp thỉnh an Hoàng thương!"
Hai chữ cuối cùng, gần như là nàng cắn chặt răng mà nói ra.
Phong Dục có chút buồn bực, nheo mắt lại nói: "Lại quấy cái gì?"
A Dư trợn tròn mắt: "Thiếp quấy nhiễu gì chứ?"
"Không nhiễu?" Phong Dục hỏi trước một câu, đợi sau khi ngồi xuống, mới lạnh lùng nói: "Từ trước tới giờ trầm còn chưa từng thấy kiểu hành lễ như thế, nàng thế mà lại càng ngày càng không hiểu quy củ."
Cung nhân lui lại mấy bước, đứng ở một bên, không dám quấy nhiễu hai người bọn họ.
A Dư bất mãn vẫy vẫy cái chân trong chăn, không biết là tức giận hay đang xấu hổi, mặt đỏ như ánh mặt trời lúc tà chiều, ánh mắt sáng như sao, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Hoàng thượng bất công, người không thương thần thiếp."
Không chờ Phong Dục phản bác lại, nàng liền ném toàn bộ những lời còn lại ra:
"Thục phi nương nương và Trần tài nhân có thai, Hoàng thượng đau lòng không thôi, lập tức miễn các nàng hành lễ. Nhưng đến thiếp lại thành không hiểu quy củ."
"Theo thiếp thấy, các nàng ấy là đóa hoa xinh đẹp yêu kiều, mà thần thiếp lại chỉ là cỏ dại dưới gốc cây, lòng Hoàng thượng mãi mãi không để ý đến thiếp."
Nàng mếu miệng, cố ý dùng giọng điệu nhỏ yếu oán trách, công thêm giọng nói cố tình mềm mại nũng nịu, đôi mắt nhìn hắn từng chút một trực tiếp khiến Phong Dục bật cười.
Hắn cong ngón tay, búng nhẹ lên trán nữ tử, một tiếng kêu thanh thúy vang lên, sau đó là tiếng kêu đau yếu ớt của nữ tử.
Phong Dục nhìn người đang ấm ức xoa trán, cười nói:
"Trẫm miễn lễ nghĩa cho bọn họ, bọn họ cũng làm theo, còn nàng thì sao?"
Nói xong, hắn đẩy tay của nàng ra, thấy trán nàng có hơi hồng lên liền lắc đầu, tự mình xoa trán giúp nàng.
Nhất thời A Dư cũng không kêu đau nữa, nàng che miệng, cười đến mức hai con mắt cong lại:
"Nói vậy thì Hoàng thượng vẫn thương thiếp nhất."
Dứt lời, nàng còn tự kỷ thêm vào một câu: "Thiếp biết là như vậy mà!"
Phong Dục cảm thấy không hiểu nổi, nàng biết cái gì chứ?
Mới vừa rồi còn nói mình là cây cỏ dại, trong nháy mắt đã biến thành được yêu thương nhất.
Bàn tay xoa trán nàng của Phong Dục trực tiếp tụt xuống bóp má nàng, châm chọc khiêu khích nói:
"Nàng biết cái gì? Sao trẫm lại không biết, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà da mặt nàng đã càng ngày càng dày hơn rồi."
A Dư bị ép ngửa mặt lên nhìn hắn, hai má phồng lên càng khiến nàng xinh đẹp, đáng yêu hơn ngày thường. Nàng mở to mắt, hàm hồ nói:
"Hoàng thượng mau buông thiếp ra."
Phogn Dục véo má nàng một cái rồi mới buông ra.
Làm ầm ĩ một phen, tâm trạng Phong Dục cũng tốt hơn rất nhiều, chỉ thấy nữ tử áp sát đến trước mặt hắn, trong mắt lộ ra một tia thương xót:
"Đêm qua Hoàng thượng ngủ không ngon sao? Là... Là vì lo lắng cho thiếp sao?"
Nửa câu sau, nàng nói có hơi do dự nhưng cũng không khỏi mang theo chút tự trách.
Phong Dục hơi ngừng, ánh mắt hắn không đối diện trực tiếp với mắt nàng nữa.
Đêm qua hắn nghỉ ngơi không tốt, nhưng nguyên nhân cũng không phải vì nàng.
Mà hắn cũng không ngờ nàng lại nói ra những lời này, thậm chí vì vậy trong lòng hắn lại vô hình sinh ra mấy phần chột dạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!