Lúc A Dư bước vào chính điện, bên trong hoàn toàn yên tĩnh.
Hai vị chủ tử đang ngồi ở trước bàn tròn tử đàn khắc hoa mai vạn thọ. Vẻ mặt thánh thượng vẫn lạnh nhạt, không nhìn ra gì. Trên mặt Dung tần chủ tử mang theo nụ cười nhưng lại tựa như đang đè nén oán hận.
Dương Đức đứng ở một bên sắp xếp món ăn thay thánh thượng, A Dư mới vừa đến gần, Dương Đức đã đưa đũa chung cho nàng rồi lui lại một bước.
A Dư còn chưa kịp hành lễ.
A Dư bị thương tay phải.
Nàng quen dùng tay phải, lúc này bèn nhận lấy đũa gỗ bằng tay phải theo bản năng, đợi lúc đầu ngón tay truyền đến cơn đau, nàng mới nhận ra tay của mình vừa mới bị thương.
A Dư ngừng hô hấp, đổi sang tay trái cầm đũa gỗ.
Nàng cúi đầu im lặng đứng ở bên cạnh thánh thượng, ánh mắt nàng sắc sảo thận trọng, tầm nhìn của Phong Dục vừa đến món ăn nào là nàng cầm đũa gỗ gắp vào trong khay trước mặt hắn ngay.
Nàng chưa từng dùng tay trái, động tác kỳ quặc vụng về vô cùng.
Phong Dục không nói gì, còn Dung tần thì không nhìn được, nín hơi nhẫn nhịn nửa ngày không được mà bộc phát ra: “Học quy củ thế nào đấy?”
A Dư cắn môi cúi đầu, quỳ gối khom người: “Nô tỳ biết sai.”
Dung tần còn định nói tiếp, Phong Dục không kiên nhẫn nhấc mí mắt: “Được rồi.”
Dung tần siết chặt chiếc đũa, quay đầu đi không dám nói nữa.
Phong Dục bình tĩnh nhìn về phía nữ tử vẫn đang khom người, lạnh nhạt lên tiếng: “Chìa tay ra.”
Nghe vậy, A Dư không chỉ không nghe theo, thậm chí còn rụt tay lại theo bản năng.
Đó không phải cố ý, chẳng qua là làm nô tài lâu, lộ ra vết thương trước mặt chủ tử thì sẽ bất kính, nàng đã thành thói quen rồi.
Ánh mắt Phong Dục trầm xuống: “Trẫm không muốn nhắc lại lần nữa.”
Tiếng hắn vẫn bình thản, lại làm cho người ta nghe ra vẻ mất kiên nhẫn từ đó.
A Dư quỳ trên đất, khẽ run rẩy chìa tay ra.
Hai tay lộ ra khỏi ống tay áo, tinh tế như ngọc, mà ở chỗ đầu ngón tay lại có tỳ vết, móng tay gãy lìa vẫn chưa cắt sửa, phân nửa đâm vào trong thịt, vẫn còn đang nhỏ máu, làm ống tay áo bẩn một ít.
Mười ngón tay liền với tim.
Chỉ nhìn vết thương này thôi cũng làm người ta cảm thấy đau đớn.
Nhưng người bị thương lại làm như không có chuyện gì, ngoại trừ sắc mặt hơi trắng ra thì không nhìn ra được chút đau đớn nào.
Phong Dục nhìn đầu ngón tay đó, tâm trạng không tốt cho lắm. Hắn bỗng nhiên kéo tay nàng, vô ý đụng tới vết thương, đau đến mức A Dư căng cứng cả người, lệ doanh tròng.
Thấy thế, Phong Dục khẽ xì một tiếng: “Thì ra còn biết đau.”
Đầu ngón tay A Dư khẽ run trong tay hắn tựa như đang cào ở lòng bàn tay ngứa ngáy khiến Phong Dục híp mắt lại.
“Nô tỳ không dám...”
Nàng cúi đầu cụp mắt, giọng nói nhỏ nhẹ mà âm cuối lại rung lên bởi vì đau đớn, nhẹ nhàng lượn quan làm người ta thương xót.
Sắc mặt Dung tần tức khắc tái nhợt, giận đến mức suýt không thở nổi.
Tiện nhân! Ở trước mặt nàng mà cũng dám quyến rũ hoàng thượng!
Từ lúc vào đến bây giờ, ngoại trừ ban đầu, A Dư gần như không liếc Dung tần lấy một cái nên tất nhiên cũng không biết lúc này nàng ta có phản ứng gì.
Phong Dục tách ngón tay bị thương đó của nàng ra, đặt tay nàng trong lòng bàn tay, tùy ý vuốt ve.
Ngay trước mặt Dung tần, không kiêng nể gì cả.
Dung tần mất hết mặt mũi, A Dư cúi đầu, không ai nhìn rõ thần sắc của nàng.
Sau một lúc lâu, hắn mới lạnh nhạt hỏi: “Sao lại bị thương?”
Ban đầu thứ hắn coi trọng chính là đôi tay này, bây giờ lại có tỳ vết, đương nhiên hắn sẽ không vui vẻ, người xảy ra chuyện ở cung Du Cảnh, hắn lười giấu giếm cho Dung tần.
Dung tần lấy người ta ra để yêu cầu được sủng, nhưng hôm nay còn không bảo vệ được người đó.
Phong Dục thu vẻ bạc bẽo trong đôi mắt lại.
Kẻ trả lời hắn không phải là người đang quỳ mà là Diệu Cầm đứng phía sau Dung tần: “Là một tiểu cung nữ không hiểu chuyện ạ, nô tỳ đã sai người phạt nàng ta rồi.”
Phong Dục vẫn chẳng nhấc mắt, chỉ véo tay A Dư.
A Dư khẽ cắn môi, đầu ngón tay đau đến mức run lên, nàng thấp giọng nói: “Cung nhân đó không cố ý, nàng ta chỉ muốn khiến nô tỳ nhanh hơn.”
Đuôi lông mày của Phong Dục khẽ nhếch lên, lặp lại một lần: “Nhanh hơn?”
Hắn liếc nhìn nữ tử có mái tóc đen nhánh rồi lại dời tầm mắt như không có chuyện gì xảy ra.
Diệu Cầm khẽ đổi sắc mặt.
Một tiểu cung nữ nào dám bảo nàng mau lên, trừ phi là chủ tử hoặc là cung nhân thiếp thân.
Cách mách lẻo này của A Dư không tính là cao minh, chỉ xem thánh thượng có bằng lòng ra mặt vì nàng hay không.
Chỉ có điều bọn họ chưa đợi được lời của thánh thượng mà lại chờ được ngự y, Phong Dục buông lỏng tay ra, A Dư được đưa vào điện phụ.
Lúc này, cơ thể luôn căng cứng của A Dư mới hơi thả lỏng.
Nàng cụp mí mắt và đưa tay cho ngự y. Quá trình lấy móng tay gãy lìa từ trong thịt ra cũng không dễ chịu gì, nàng suýt cắn rách cánh môi, khó khăn lắm mới nhịn được cơn đau đó. Dù vậy, nàng vẫn cúi đầu đau đớn kêu thành tiếng, trán thì chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu đau của hai nữ tử.
A Dư khép mắt lại.
Nàng biết cách làm của mình không cao minh.
Nhưng nàng cảm thấy dù có dùng kiến thức và tầm nhìn thế nào thì nàng cũng không sánh bằng thánh thượng.
Chi bằng vụng về một chút.
Trong cung này người thiện lương ở trước mặt thánh thượng nhiều lắm, nàng làm có tốt mấy đi chăng nữa cũng sẽ không thay đổi.
Đã như vậy, nàng hà tất phải giả vờ có tính tình thiện lương?
A Dư nhắm mắt lại, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đều hóa thành bình tĩnh. Nàng mở mắt ra, ngón tay đã được trùm lên một tầng vải trắng thật dày.
Nàng cắn môi dưới, thấp giọng nói lời tạ ơn: “Nô tỳ cám ơn ngự y.”
Ngự y là người có chức quan, còn nàng chỉ là một cung tỳ, tiếng tạ ơn này cực kì hợp tình lý.
Lúc này, Tiểu Lưu Tử đi tới, cung kính nói: “Hoàng thượng sai nô tài đưa cô nương trở về phòng nghỉ ngơi.”
A Dư im lặng không nói, theo Tiểu Lưu Tử đi ra ngoài. Trong điện đã không còn bóng dáng hoàng thượng nữa, Dung tần ngồi ở trên giường, hung hăng nhìn nàng với đôi mắt như khóc ra máu.
A Dư rùng mình một cái.
Nàng cắn chặt hàm răng, từ sau hành động hôm đó của thánh thượng, nàng và chủ tử đã không trở về như trước được nữa.
Ba mươi trượng và cơn đau như sắp chết đó, nàng vẫn còn nhớ như in.
Hơn nữa nàng biết dù cho chủ tử phải dùng đến nàng thì cũng sẽ không dễ dàng buông tha nàng vì chuyện hôm nay.
Hôm nay là do Tiểu Lưu Tử còn ở đây nên chủ tử mới ẩn nhẫn không phát tác.
Nàng không sợ chết nhưng không muốn sống như vậy nữa.
A Dư cúi đầu khom người, làm đủ lễ nghi mới lui ra ngoài.
Gần như là nàng vừa rời khỏi chính điện, bên trong đã truyền đến một trận âm thanh vỡ vụn lách cách. Mấy ngày nay A Dư đã nghe quen, chỉ cần không phải đập lên người nàng thì nàng gần như có thể coi như không nghe thấy.
Trên đường đưa nàng trở về, Tiểu Lưu Tử có ý định kết thiện duyên bèn chỉ điểm: “Cô nương phải cẩn thận đấy.”
Hắn ta đã nhìn thấy dáng vẻ của Dung tần chủ tử, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hắn ta không hiểu, nếu thánh thượng đã nhìn trúng cô nương thì sao còn để cô nương ở lại trong cung Du Cảnh này?
A Dư mím môi, đáy mắt như xẹt qua vẻ khiếp đảm, một lát sau mới mở miệng: “Cảm ơn Lưu công công, nô tỳ nhớ rồi.”
Tiểu Lưu Tử đã thấy chuyện tối nay, lúc này nghe cách xưng hô của nàng thì đáy lòng vừa kinh sợ vừa hừng hực.
Hắn ta không ở lại lâu, đưa người đến sương phòng rồi rời đi ngay.
A Dư vào phòng, đóng kín cửa lại rồi mới vô lực ngã xuống mặt đất.
Nàng ngồi phệt dưới đất, liều mạng thở hồng hộc. Không biết vì sao, rõ ràng nàng đã được như ý rồi nhưng nước mắt lại cứ rơi hết giọt này đến giọt khác.
Có người bên ngoài gõ cửa, cơ thể A Dư cứng đờ.
“A Dư, muội có ở đó không?”
Là giọng của Tiểu Lý Tử, A Dư hơi thả lỏng người ra.
A Dư dùng bàn tay không bị thương ra sức vỗ mặt, nàng không mở cửa mà nói thẳng: “Ta ở đây.”
Bên ngoài an tĩnh chốc lát rồi mới truyền đến giọng lo lắng của Tiểu Lý Tử: “Muội không sao chứ?”
Nàng dựa lưng vào cửa ngồi xuống, tựa đầu vào giữa hai đầu gối.
“Ta không sao!”
Tiếng nàng bình tĩnh, dường như còn mang theo nụ cười. Tiểu Lý Tử cảm thấy không đúng nhưng lại không thể nói rõ không đúng chỗ nào, chỉ có thể trấn an lòng mình.
Tiểu Lý Tử mới định rời đi, lại nghe người ở bên trong khẽ hỏi: “... Người vừa mới kêu gào thảm thiết là ai thế ạ?”
“Là Diệu Cầm bên cạnh chủ tử và Tú Vân.”
Tú Vân là tiểu cung bị A Dư tát một cái trước đó.
Trong căn phòng trống vắng chỉ có một mình A Dư, không ai nhìn thấy thần sắc của nàng: “Bọn họ sao vậy?”
“Bị, bị rút móng ngón trỏ.” Tiểu Lý Tử nói có phần do dự, hiển nhiên không muốn để cho A Dư nghe việc này.
Tiểu Lý Tử lo âu nhìn bên trong cánh cửa, trong đó mãi mới truyền ra một câu: “... Ta biết rồi, huynh trở về đi.”
Trong phòng, A Dư co quắp trên mặt đất.
Nàng luống cuống nhìn ngón tay bị bọc lại của mình.
Nàng mới vừa chịu cơn đau móng tay gãy lìa, tựa như quả tim cũng đang đau.
A Dư không dám nghĩ tới cơn đau bị rút móng tay trực tiếp.
Nàng chỉ hận Dung tần chủ tử mà thôi.
Lúc A Dư mờ mịt luống cuống, bên ngoài bỗng nhiên huyên náo, cửa phòng bị gõ rầm rầm. A Dư không muốn để ý tới, người bên ngoài bèn trực tiếp phá cửa, A Dư bị lực mở cửa đập ngã xuống đất.
Một đống người xông tới, kéo nàng đi về hướng chính điện.
Người nọ dùng sức đè lên trên ngón tay được bọc lại của nàng, chợt truyền đến cơn đau như kim châm muối xát, khiến khuôn mặt A Dư trắng bệch.
Nàng bị đè cho quỳ gối trước mặt Dung tần, con mắt nàng sưng đỏ, tiếng nói cũng khô khốc: “Nô tỳ khấu kiến…” Chủ tử.
Nàng chưa nói hết lời, Dung tần đã tát ngay một cái lên mặt nàng. A Dư bị tát nghiêng đầu đi, nàng nhìn thấy Diệu Cầm đang nhìn nàng một cách thù hằn với gương mặt trắng bệch.
A Dư nuốt lời trong miệng xuống.
Nàng đột nhiên cảm thấy vừa rồi bản thân tự dưng khóc lóc quá khác người.
Vốn là đứng đối lập nhau, nàng cần gì phải làm bộ làm tịch.
Tóc A Dư bị người ta túm lại, khiến nàng ngẩng đầu lên, vừa lúc trông thấy đôi mắt hận thù của Dung tần chủ tử, nàng ta bàn tay đeo móng siết cằm nàng.
Bộ móng lạnh như băng dán lên trên mặt nàng, A Dư rùng mình một cái.
Dung tần bỗng nhiên bật cười: “Từ khi bổn cung vào phủ đến nay, hoàng thượng từng đánh vào mặt mũi bổn cung chỉ vì hai người.”
“Ngươi chỉ là một nô tài, có tài đức gì chứ?”
Cơ thể A Dư căng cứng nhưng không lên tiếng.
Dung tần bỗng nhiên mất hứng thú, nàng ta buông tay ra, lạnh lùng nói: “Mang xuống, đánh ba mươi trượng!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!