Khi A Dư tỉnh lại thì đã là buổi trưa hôm sau.
Cô nhăn mày nhưng không mở mắt, ý thức dần dần tỉnh táo lại, cô nhớ đến chuyện hôm qua trước khi hôn mê thì toàn thân cứng đờ.
Một cảm giác xấu hổ tuôn lrrn, cô siết chặt khăn trải giường, nàng không muốn đối mặt với những chuyện tối qua nữa.
Bỗng nhiên, như có người chạm vào mặt nàng, sau đó một giọng nam trầm thấp vang lên:
"Tỉnh rồi còn không mở mắt?"
Cả người nàng nhất thời đông cứng lại, hận không thể lập tức ngất xỉu tại chỗ,
Ánh mắt Phong Dục nhìn nàng, nữ tử siết chặt một góc áo ngủ bằng gấm, đầu ngón tay cũng vì dùng lực quá mạnh mà trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, đang cố gắng thu mình trốn vào trong chăn, như muốn giấu cả người mình đi không để ai nhìn thấy.
Hắn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn nàng.
Cuối cùng cả người nàng đều đã rúc vào trong chăn, chỉ để lại một ít làn tóc đen hở ra bên ngoài.
Phong Dục quả thực bị nàng làm cho tức đến bật cười.
Trốn tránh không gặp người thì chuyện hôm qua liền chưa từng xảy ra à?
Hắn bắt đầu híp mắt, sờ sờ cái nhẫn trên ngón troe, một sau lại im lặng nhếch miệng một cái.
Ngược lại hắn muốn nhìn xem, cô nương này có thể nghẹ trong chăn đến khi nào?
Không biết đã trôi qua bao lâu, A Dư trốn trong chăn chỉ cảm thấy càng ngày càng khó thở, nàng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Thấy phòng vô cùng yên lặng, dường như đã không còn bóng người nam nhân.
Nhưng nàng lại không nghe thấy tiếng nam nhân rời đi. A Dư nghi ngờ khẽ nhăn mày.
Bụng dưới của nàng vẫn còn hơi đau, nhưng nàng lại hoàn toàn không chú ý đến, trong đầu nàng lúc này chỉ toàn hiện lên chuyện đêm qua. Tuy là ý thức nàng không tỉnh táo, nhưng cũng không hoàn toàn ngủ ngủ, nên vẫn loáng thoáng nghe được động tĩnh hôm qua.
Cũng chính vì nàng nghe được những chuyện đó nên lúc này mới không dám gặp người khác.
Sau khi A Dư nhịn một lúc lâu, trên trán đã toát mồ hôi, hơi thở càng nặng dần, nàng hơi do dự, dùng đầu ngón tay kéo nhẹ mép chăn gấm, lén lút thò đầu ra ngoài.
Lập tức chạm vào đôi mắt đen nhánh của nam nhân.
Toàn thân A Dư cứng đờ, miệng lưỡi khô không, nhưng lại không có găn chui vào trong chăn tiếp.
A Dư nhìn vào mắt hắn, chậm dãi giơ tay lên, giả bộ như vừa mới tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt, nhỏ giọng lầm bầm: "Hoàng thượng?"
Giọng nói như mang theo một chút kinh ngạc và nghi ngờ, diễn vô cùng đạt.
Phong Dục liếc mắt nhìn nàng, dừng lại trên vành tai đỏ như máu của nàng, sau đó cười nhạt một tiếng:
"Nàng ở trong cung lâu như vậy, là tiến bộ được một chút như này à?"
Diễn kịch cũng không diễn cho ra trò, khắp người đều có sơ hở.
A Dư khóc không ra nước mắt, nàng chống người ngồi lên, dựa vào đầu giường, nàng muốn nắm chặt ống tay áo nam nhân.
Phong Dục thấy hai chân nàng run lẩy bẩy liền rời mắt, thân thể lại không dấu vết tới gần giường thêm một chút.
A Dư thuận thế nắm chặt ống tay áo hắn.
Nàng ngửa mặt lên, cong mắt nhìn hắn nói: "Hoàng thượng, người còn chưa ăn sáng nha! Thiếp sai người đi truyền thiện!"
Nàng cố gắng nói sang chuyện khác, không muốn để nam nhân nhắc đến chuyện hôm qua.
Phong Dục lại cười nhạt hai tiếng: "Bây giờ đã là buổi trưa."
Cả người A Dư cứng đờ, nàng không ngờ mình vậy mà lại ngủ lâu như vậy rồi?
Nàng nhìn thằng vào mắt người nam nhân, giọng nói nhỏ dần: "Vậy thì ăn trưa..."
Phong Dục liếc mắt nhìn Dương Đức, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo người đi truyền thiện.
A Dư còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của người nam nhân: "Chuyện đêm qua, nàng còn nhớ rõ chứ?"
"Không có, không nhớ rõ!" Sắc mặt nàng bị nghẹn đến đỏ bừng, vội vã thề thốt phủ nhận.
Phong Dục ấn đỉnh đầu nàng, khom người đối diện với nàng, chầm chậm nói:
"Khi quân phạm thượng là tội chết."
A Dư lập tức đổi giọng: "Là không nhớ rõ lắm."
Nàng đổi giọng quá nhanh, khiến cho lời này có vẻ hơi buồn cười.
Nam nhân rời tay khỏi đầu nàng, đổi thành nắm cằm của nàng, để A Dư hơi ngước lên, mi mắt khẽ run lên.
Sắc mặt nàng vẫn còn trắng, bây giờ lại bị nghẹn đến mức hồng hào lên, sinh ra chút huyết sắc.
Chí ít không phải vẻ mặt trắng bệch nằm bất tỉnh nhân sự nằm ở trên giường như hôm qua.
Phong Dục liếc mắt nhìn nàng, bàn tay nắm cằm nàng vẫn không buông lỏng. A Dư nén giận, sắc mặt lại càng hồng hào hơn, hắn mới cảm thấy sợi tơ rối khó chiụ khó tả trong lòng hắn đêm qua cuối cùng cũng tan đi.
Phong Dụ như không có chuyện gì xảy ra mà buông tay, khôi phục lại vẻ bình tĩnh hỏi: "Có thể đứng lên được không?"
A Dư nhìn bàn tay hắn vươn ra, suy nghĩ môth lát vẫn là thấy không thể gắng gượng được, nàng nhút nhát lắc đầu, ăn ngay nói thật:
"Thiếp... chân thiếp run... Không đứng lên nổi..."
Ngay cả xuống giường cũng không thể.
Không biết vì sao, nàng có chút xấu hổ không thể nói thành lời, khó khăn cúi thấp đầu.
Phong Dục cũng không hỏi tiếp, trực tiếp để cung nhân mang đồ ăn vào trong cung.
A Dư nhìn thấy mấy món ăn trên bàn, liền bẹp miệng, ngón tay nắm chặt khăn trải dường dưới chăn gấm.
Cháo trắng, rau xanh, vừa nhìn đã cảm thấy không có mùi vị gì rồi.
Dạ dày A Dư trông trơn, lại hết cảm giác thèm ăn.
A Dư đã lâu chứ thấy được bàn ăn đạm bạc như vậy rồi, nàng nhìn lén vẻ mặt âm trầm của người nam nhân, quả quyết ngậm chặt miệng, hoàn toàn không dám có quá nhiều yêu cầu.
Nàng bắt đầu cầm đũa gỗ, gặp rau xanh gần mình nhất, rồi uống một chén chao.
Tốc độ ăn rất nhanh, không hề nhăn nhó, không làm nũng bất mãn.
Phong Dục nhìn nàng một cái, bất chợt nói một câu:
"Ăn thanh đạm một chút mới tốt cho thân thể của nàng."
Hắn đã mở miệng, A Dư liền thả lỏng hơn không ít, nàng ló đầu ra, xinh xắn cười hỏi: "Thiếp phải ăn đến khi nào..."
Nét mặt tươi tắn, mang theo nụ cười xinh đẹp, giống như muốn lại gần nhưng trong lòng lại chần chờ.
Phong Dục nhìn nàng, thản nhiên nói: "Cho đến khi thân thể nàng tốt lên mới thôi."
A Dư nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nàng do dự, dè dặt kéo một góc ống tay áo nam nhân, nhẹ nhàng đong đưa, so với lúc trước thì lần này nàng hoàn toàn không dám dùng lực, nàng nhỏ giọng hỏi:
"Người giận thiếp sao?"
Lúc trước thì đã sao, đó cũng chẳng qua chỉ là xung đột giữa nàng và các phi tần khác, chuyện đều có thể bỏ qua được. Nhưng lần này là chạm đến Hoàng thượng, đây là tội lớn.
Cho dù là nàng vô ý đi nữa thì nó cũng đã xảy ra, nếu là một phi tần khác, mỗi lần đến kì kinh nguyệt đều phải báo cáo sớm để tránh thị tẩm là đủ biết chuyện lần này nghiêm trọng đến mức nào.
Nếu đáy lòng Hoàng thượng nảy sinh bất mãn và ác cảm đối với nàng thì A Dư mới là không có chỗ để khóc.
Hắn sẽ không nói cho nàng biết là khi nhìn thấy thân dưới nàng chảy rất nhiều máu, trong lòng hắn đã cảm thấy sợ hãi đến mức nào.
Ở thời điểm trước khi thái y tới, hắn đã nghĩ đến vô số kết quả tồi tệ nhất.
Nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho hắn có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Hắn nhếch mép một cái, lại tựa như hơi không kiên nhẫn:
"Giận cái gì? Giận nàng bất chấp thân thể vẫn muốn thị tẩm à?"
A Dư lập tức ngồi dậy, lo lắng muốn giải thích: "Thiếp không cố ý..."
Lời còn chưa dứt, nàng liền hít một hơi thật sau, bụng dưới quặn đau khiến nàng lập tức ngã ngồi về chỗ cũ.
Nàng cắn môi, cuộn người bất an nhìn Hoàng thượng.
Nàng sợ nhất chính là điểm này, nàng sợ Hoàng thượng cho là nàng cố ý giấu giếm không báo chỉ vì mấy ngày thị tẩm.
"Hoàng thượng, nếu như thiếp muốn người thì trực tiếp chạy thẳng đến Ngự Tiền phòng, sao phải làm ra loại chuyện mất nhiều hơn được này chứ?"
Nghe được lời này Phong Dục liền nhíu mày: "Nàng nghĩ Ngự Tiền phòng là nơi nào?"
Nàng vậy mà muốn tới là tới!
Hắn lạnh giọng nói: "Sau này không cho phép đến Ngự Tiền phòng."
A Dư nóng nảy: "Vậy nếu như thiếp muốn người thì phải làm thế nào chứ!"
Vừa dứt lời, Dương Đức bỗng nhiên bị sặc nước bọt, ho khan không ngừng, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Những cung nhân khác cũng cúi đầu, không dám tạo lên một chút động tĩnh nào.
A Dư cũng kịp phản ứng, mặt nàng đỏ bừng lên, hốc mắt nổi lên hơi nước, nàng bụm mặt vùi vào giường, không dám gặp người khác nữa.
Phong Dục chưa từng thấy nữ tử nào lại thẳng thắn to gan như nàng.
Hắn mất tự nhiên ho hai tiếng, nhân tiện lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Đức.
Dương Đức cười khan cúi đầu xuống, vừa ảo não vừa không nhịn được mà nghĩ thầm: Ngọc mỹ nhân này đúng là lời gì cũng dám nói.
Phong Dục bực bội nói: “Cút ra ngoài!”
Dương Đức chờ những lời này đã lâu, nghe vậy lập tức dẫn các cung nhân rời đi, rời đi không còn một bóng người nào.
Phong Dục nhìn nữ tử như đang muốn rúc cả người vào trong chăn gấm liền nhăn mày, lên tiếng:
"Không còn ai nữa rồi, đừng trốn nữa."
Nghe vậy, A Dư chỉ lén vạch ra một kẽ hở, thấy bên ngoài thực sự không còn cung nhân nữa thì mới dám bỏ tay xuống, để lộ ra khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng.
"Nếu như thiếp muốn Hoàng thượng thì phải làm thế nào bây giờ?"
Phong Dục vân vê chiếc nhẫn trên tay, còn chưa nói gì thì nàng lại nói:
"Thiếp ở trong cung không có ai nói chuyện cùng, sẽ rất sợ..."
Nữ tử cắn chặt cánh môi, như thể đang chịu đựng cảm giác vô cùng uất ức nhưng lại không dám nói ra.
Phong Dục nhăn mày, đưa tay bóp má nàng để nàng buông cánh môi ra, rồi mới nhàn nhạt đâm một câu: "Hôm nay thế mà nhớ quy cũ rất rõ."
A Dư hít mũi, giọng nói như mang theo nghẹn ngào, thút thít nói:
"Khóc nhiều Hoàng thượng sẽ ghét bỏ..."
Phong Dục dừng tay, nhìn đôi mắt phiếm hồng của nữ tử.
Chung quy lại vẫn là nữ tử bên gối, lại còn là người mà hắn thích, nếu nói bây giờ hắn không hề cảm thấy đau lòng thì chính là giả.
Hắn buông lỏng tay, nhường một bước: "Không được phép đến thường xuyên."
"Như thế nào mới là thường xuyên?" A Dư mở to mắt, không ngừng hỏi hắn: "Nửa ngày hay là một ngày?"
Phong Dục nhức đầu dí trán nàng.
Hắn thế mà quên mất, nữ nhân trước mắt này chính là kiểu được đằng chân lân đằng đầu.
Sắc mặt hắn lạnh xuống, lập tức ấn nàng lên giường, lạnh giọng nói: "Câm miệng!"
Hắn sợ nếu còn nói thêm gì nữa thì đến lúc đó mỗi ngày nàng đều ở cung Càn Khôn.
Lưng A Dư đặt trên giường, có cảm giác hơi đau, nàng nhất thời giãn lông mày, chớp chớp đôi mắt, định nói gì nữa thì liền bị Phong Dục cắt ngang:
"Nàng thử nói thêm một chữ nữa xem?"
Đối diện với đôi mắt hơi trầm xuống của nam nhân, A Dư lập tức im lặng.
Lời này liền khiến nàng lập tức nhớ lại cảnh đêm qua nàng không ngừng khóc lóc nài nỉ.
Bài học này khiến nàng khắc sâu trong lòng.
Nàng không thể lại dễ dàng nếm thử từ "thử xem" trong miệng hắn nữa.
Chuyện ban đêm các Ấn Nhã mời thái y, tất cả mọi người đều biết.
Cung Khôn Hòa, buổi thỉnh an hôm nay kết thúc hơi muộn. Hoàng hậu đứng ở trong đình viện cắt tỉa cành hoa, Cẩn Ngọc đứng ở một bên nhận những cành hoa nàng đưa đến.
Hoàng hậu mặc thường phục, thanh nhã mà cao quý, đứng nói chuyện câu được câu không với Cẩn Ngọc. Thỉnh thoảng sẽ cười nhẹ một tiếng khoan khoái.
Từ xa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, người tới cung kính quỳ gối hành lễ.
Hoàng hậu thong thả ung dung cắt xuống một cành hoa, cầm trên tay ngắm nghía, rồi mới nghiêng đầu nhìn về phía người đến: "Có chuyện gì?"
Cẩn Trúc đứng dậy, vừa định nói chuyện thì đã nghe thấy cung nhân bẩm báo: "Nương nương, Trác tần cầu kiến."
Hoàng hậu hơi ngừng, nháy mắt ra hiệu cho Cẩn Trúc rồi mới nói: "Để nàng ta vào đi."
Dứt lời, nàng ta liền xoay người trở về, cung nhân nhận lấy kéo nàng đưa.
Đợi khi nàng ta về đến chính điện, cũng đã được mười lăm phút. Trác tần hơi nhíu mày, lặng lẽ uống chén trà thứ hai.
Trác tần nhấp một ngụm trà, ôn hòa nói: "Thần thiếp có một chuyện khó hiểu, muốn nương nương giải đáp thắc mắc giúp thần."
Hoàng hậu khẽ nhướng mày: "Có chuyện gì? Ngươi nói nghe thử xem."
Trác tần ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, lại rất nhanh đã cúi đầu, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, dường như rất khó hiểu hỏi một câu:
"Vì sao lúc thỉnh an, nương nương lại từ chối yêu cầu của Dung tần?"
Hoàng hậu cười như không cười nhìn về phía nàng ta: "Nếu ngươi cảm thấy lời nàng ta nói không sai, thì sao lúc đó lại không nói giúp nàng ta?"
Buổi thỉnh an hôm nay kéo dài như vậy cũng là vì chuyện của các Ấn Nhã đêm qua.
Nguyên nhân Ngọc mỹ nhân mời thái ý khiến người ta có chút không biết nên khóc hay cười.
Vốn chỉ là một chuyện nhỏ, tuy cũng thành một trò cười trong cung, nhưng dựa vào tính tình của Ngọc mỹ nhân, thì chưa chắc chuyện này có thể đả kích gì đến nàng.
Nhưng việc này khó ở chỗ là khi nàng đến kỳ kinh nguyệt, Hoàng thượng cũng có ở đó.
Trước kỳ kinh nguyệt, tất cả các hậu phi đều phải báo cáo chuyện này để úp thẻ, đây chính là quy định.
Trước là để tránh tình huống hậu phi có thai hoàng tự mà lại không biết, hai là vì tránh đụng vào Hoàng thượng.
Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ.
Nếu không có ai cố tình nhắc đến thì việc này cũng chỉ tự ngầm hiểu với nhau rồi cho qua.
Nhưng rõ ràng, có người không muốn cứ thế mà buông tha cho Ngọc mỹ nhân.
Dung tần chính là kẻ đầu tiên, nói Ngọc mỹ nhân không tuân thủ quy tắc, phải xử phạt thật nghiêm.
Đương nhiên, việc này đã bị Hoàng hậu từ chối, nàng lại không phải là kẻ ngu. Ngay cả Hoàng thượng còn chưa nói gì, thậm chí sau khi hạ triều liền chạy đến các Ấn Nhã , từ lúc đó đến giờ còn chưa trở về đâu.
Ngay cả Hoàng thượng còn không thèm để ý, thì nàng ta dám hăng hái đi trị tội Ngọc mỹ nhân sao?
Dung tần muốn lợi dụng nàng ta mà có vẻ như không được thông minh cho lắm.
Nếu Ngọc mỹ nhân ở chỗ này, Hoàng hậu còn có tâm trạng diễn vẻ chần chừ, nhưng đương sự lại không có mặt ở đây thì nàng ta diễn vẻ khó xử cho ai xem chứ?
Nghĩ đến đây, Hoàng hậu thờ ơ liếc mắt nhìn Trác tần: "Ngươi cố ý quay lại đây, chính là vì chuyện này à?"
"Sao bổn cung lại không biết, từ lúc nào mà ngươi lại rảnh rỗi đến mức lo chuyện bao đồng như thế nhỉ?"
Nàng ta xử lý chuyện trong hậu cung như thế nào còn chưa đến lượt Trác tần xía mồm vào.
Trác tần bóp chặt chén trà trong tay, nàng ta lại làm ra vẻ khó hiểu toan hỏi:
"Nương nương chớ tức giận, thần chỉ là cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc vị Ngọc mỹ nhân này có gì tốt mà có thể khiến nương nương thiên vị nàng ta như vậy?"
Nàng ta vào phủ chưa được bao lâu liền theo phe Hoàng hậu.
Khi đó Trắc phi, cũng là Thục phi bây giờ, đang được thái tử sủng ái. Khi đó còn có thể lấn át cả thái tử phi, nàng ta bị chèn ép đến mức không thở nổi, nếu không đầu nhập theo phe Hoàng hậu, thì e là bây giờ ngay cả thân phận Trác tần nàng ta cũng không có.
Nàng ta còn cho rằng Hoàng hậu chấp nhận nàng ta là vì có thể lợi dụng nàng ta để đối phó với Thục phi.
Sự rộng lượng của Hoàng hậu khiến nàng ta có hơi kinh ngạc, trên đời này thật sự có nữ tử sẽ không sinh lòng ghen ghét với sủng thiếp của phu quân sau?
Sau đó nàng ta không biết Hoàng hậu nói gì với Hoàng thượng, mà kể từ đó về sau, cho dù Hoàng thượng có sủng ái Thục phi thì cũng có chừng mực.
Nhiều năm trôi qua như vậy, nàng ta cũng hiểu rõ, nàng ta đầu nhập vào phe Hoàng hậu, đối với Hoàng hậu cũng chỉ như là một trò đùa vui mà thôi.
Nói cách khác, nàng ta hoàn toàn vô dụng đối với Hoàng hậu, nếu ngay cả ưu điểm ngoan ngoãn nghe lời của nàng ta cũng mất đi thì có lẽ Hoàng hậu cũng chẳng thèm để ý đến nàng ta nữa.
Cũng có nghĩa nàng ta chỉ là món đồ chơi mà thôi.
Hoàng hậu hơi mất kiên nhẫn nhăn mày: "Ngươi thật sự không biết hay là giả vờ không biết?"
Nàng và Ngọc mỹ nhân nước sông không phạm nước giếng, thậm chí ngày thường bọn họ còn tỏ ra tôn trọng lẫn nhau, làm gì có chuyện nàng đi chèn ép Ngọc mỹ nhân?
Mà Ngọc mỹ nhân còn có thù oán với Dung tần, nàng vui vẻ xem kịch còn không kịp, vì sao phải giúp Dung tần?
Muốn nàng giúp Dung tần cũng không phải không được, chờ lúc nào Dung tần và Ngọc mỹ nhân đối đầu với nhau mà Hoàng thượng thiên vị Dung tần thì nàng có thể lập tức trở mặt luôn.
Nhưng Dung tần có thể sao?
Nàng nói: "Thôi được rồi, mấy ngày nay lòng ngươi có hơi nóng nảy rồi, trở về chép hai lần kinh phật rồi mang qua đây đi."
Hoàng hậu không muốn tiếp tục nghe nàng ta nói, trực tiếp sai người tiễn khách.
Sau khi Trác tần bị mời ra ngoài, vẻ không kiên nhẫn trên mặt Hoàng hậu thoáng chốc đã tan đi, nàng dựa vào giường, khẽ lắc đầu nói:
"Nhiều năm như vậy vẫn không có chút tiến bộ nào."
Cẩn Ngọc đưa khăn tay lên: "Mấy năm nay nương nương che chở nàng ta đã đủ nhiều rồi."