Đêm đến, ngự tiền tới truyền chỉ, hôm nay các Ấn Nhã thị tẩm.
A Dư ngồi trên nhuyễn tháp, đưa tay vào trong nước ấm ngâm, liên tục cười khổ, sớm đã quên mất chuyện vừa mới làm nàng thất thần, nàng nói:
"Ta không nên để ngươi nghịch ngợm như này."
Chu Kỳ không có thời gian nói chuyện, chỉ chuyên tâm vào thay nàng xoa hết sơn móng tay trên tay, rốt cuộc thì trước lúc thánh giá cũng cọ sạch sẽ hết sơn móng tay đi.
A Dư giơ tay lên, để sát vào ánh nến, tinh tế quan sát một phen.
Sơn móng tay trên lòng bàn tay đã được lau sạch, thế nhưng ở trên móng tay thì vẫn còn, sơn màu đỏ càng làm nổi bật nên đầu ngón tay trắng nõn của nàng, cũng xem như là được. Đương nhiên là phải bỏ qua lòng bàn tay đã bị lau đến đỏ bừng.
Khi Phong Dục đi tới, đã nhìn thấy cảnh mỹ nhân tự thưởng dưới ánh đèn này.
Hắn hơi nhăn mày: "Lại đánh người?"
A Dư từ trên giường êm xuống, vừa định hành lễ đã bị lời của hắn làm nghẹn một cái, nàng quỳ gối hành lễ, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Thiếp mới không đánh người khác đâu."
Phong Dục đỡ nàng một tay: "Không đánh người thì sao tay lại đỏ như vậy."
Lần trước, nàng đánh người đến nỗi khiến tay mình sưng lên, chuyện lần đó cũng khắc sâu vào trong ký ức của Phong Dục.
Hắn nắm cổ tay của nàng, mới phát hiện lần này khác với lần trước đó, A Dư cười xinh xắn mà đưa tay để sát vào hắn, cong mắt cười hỏi:
"Hoàng thượng, người cảm thấy có được không?"
Phong Dục ôm người ngồi xuống, nắm tay nàng, quan sát tỉ mỉ, híp mắt khách quan nói:
"Cũng xem như là bắt mắt."
Tay đương nhiên là đẹp, nếu không... Trước đây hắn cũng sẽ không nhớ.
Thế nhưng khi bôi sơn móng tay lên, hắn không thể nào dối lòng mà khen một tiếng.
A Dư đỏ mặt, khẽ ậm ừ: "Thiếp thấy chính là rất đẹp!"
Tuy là nói vậy, nhưng nàng cũng dấu bàn tay đi, cuối cùng vẫn là không biết xấu hổ mà đưa đến trước mặt nam nhân một lần nữa.
Có lẽ chỉ có lúc này, nam nhân mới không so đo việc người bên cạnh bất kính với hắn.
Phong Dục nheo mắt bắt lấy bàn tay nàng, lại bị nữ tử mỉm cười né tránh: "Thiếp sợ làm bẩn mắt của Hoàng thượng."
Cả người A Dư đều ngồi trong lòng hắn, lúc tránh lé không tránh khỏi việc người nàng uốn éo. Ánh mắt Phong Dục hơi tối lại, dùng hai ngón tay nhéo nàng một cái, nói:
"Nàng thử lộn xộn bên dưới nữa xem?"
Chữ "thử" kia của hắn vừa rơi xuống, A Dư đột nhiên ôm cổ hắn, hai tay lại như thể không có sức lực đặt trên cổ hắn. Khuôn mặt trắng noãn nước lên, cong mắt nhìn hắn hỏi:
"Hoàng thượng muốn để thiếp thử cái gì?"
Đầu lưỡi Phong Dục chạm vào răng, trong phút chốc liền cảm thấy ngứa ngáy.
Thử cái gì? Đương nhiên là nàng biết.
Đèn trong điện đốt sáng chưng có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ.
Rèm che buông xuống cũng không giấu được ánh sáng.
A Dư ngước mặt đối diện với hắn, trong miệng không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ vụn vỡ, khóe mắt nàng không ngừng rơi lệ, nàng yếu ớt lùi lại, không ngừng cầu xin tha thứ:
"Hoàng thượng... Thiếp sai rồi... Sai rồi..."
Nàng lùi đến bên giường, mãi cho đến khi hết chỗ để tiếp tục lùi.
Nàng giương mắt nhìn người nam nhân, hai chân nàng đã bị dọa đến mức run lên cầm cập, cánh tay nhỏ yếu ớt rũ xuống, không thể giữ chặt được khăn trải giường.
Đáy mắt nam nhân tối lại, ẩn chứa dục vọng.
Hầu kết hắn chậm rãi chuyển động lên xuống.
Một giọt mồ hôi rơi từ trên thái dương xuống.
A Dư nuốt nước miếng, không biết là vì sợ hay là vì điều gì.
Mắt cá nhân mịn màng của nàng bị nam nhân giữ chặt trong tay, gần như không cần tốn chút sức lực nào mà kéo nàng một cái, khoảng cách nàng liều mạng kéo giãn chỉ trong nháy mắt đã không còn kẽ hở.
Chẳng biết từ lúc nào hai chân nhỏ dài tinh tế của nàng đã gác trên vai của người nam nhân, như là bè gỗ trôi trên biển lớn, không ngừng đong đưa qua lại.
Không biết đã qua bao lâu, ánh nến cũng dần tối đi.
Phong Dục cúi người hôn một cái lên khóe mắt nàng, vào lúc này lại ẩn chứa một chút cảm giác dịu dàng yêu thương. Hắn chống người, nhìn về phía nữ tử, giọng khàn khàn hỏi nàng:
"Bây giờ thì biết thử cái gì rồi chứ?"
Người A Dư mềm như sợi bún, nằm tê liệt ở trên giường, hình như là di chứng của việc vừa rồi, nam nhân nói cái gì nàng cũng chỉ lẩm bẩm gật đầu mà thôi.
Khóe mặt vẫn còn đọng lại nước mắt chưa tan, toàn thân đều là dấu vết vừa bị khi dễ xong.
Phong Dục ôm eo nàng, mệt mỏi rã rời áp vào trán của nàng. Thế nhưng hắn cũng không cứ thế mà ngã xuống đi ngủ mà bóp thái dương, gọi nước đến.
Hắn đẩy nữ tử một cái: "Đứng lên."
Nữ tử không động đậy gì, hắn lại đẩy một cái nữa, lần này nói thêm hai chữ:
"Đứng lên tắm rửa đi."
Thân thể A Dư đã mệt mỏi đến cực hạn rồi, nhưng nam nhân lại liên tục nói ở bên tai nàng khiến nàng không thể nào đi vào giấc ngủ được.
Nàng có hơi muốn khóc rồi.
Nàng im lặng một lát.
Phong Dục lại gọi nàng một tiếng, A Dư khó khăn mở mắt.
Phong Dục thấy nàng tỉnh liền chuẩn bị đứng dậy.
A Dư khẽ động chân mình, cảm giác nặng nề hoàn toàn không nhấc lên nổi.
Sau khi đầu óc trở lên rõ ràng, lại cảm giác toàn thân dính nhớp khiến nàng không thể nào ngủ được.
Ánh mắt nàng thoáng nhìn người nam nhân đang tính ngồi dậy, liền liều mạng ôm hông hắn, cổ họng nghẹn lại, mềm mại nói:
"Chân thiếp đau...
Phong Dục ngừng lại nhìn nàng.
Thật ra lực ôm của nàng rất nhỏ, hắn chỉ cần cử động nhẹ một cái là có thể thoát được.
Nhưng có lẽ là sự mệt mỏi trên khuôn mặt nàng quá rõ ràng, lại có lẽ là giọng nói nàng nghẹn ngào khi vừa mới làm chuyện này xong nên trong phút chốc khiến cho Phong Dục mềm lòng.
Hắn choàng thêm áo ngoài cho nàng, ôm ngang người nàng lên, bước xuống giường. Sau khi tắm xong lại ôm người đặt nằm lại trên giường.
Trời tối người yên, A Dư lại trở nên tỉnh táo hơn.
Nàng nhìn chằm chằm ánh trăng sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau nàng bỗng nhiên không chịu được mà nhíu mày.
Bụng dưới chợt thấy đau nhói.
Hai mắt đang nhắm chặt của Phong Dục khẽ động, hắn duỗi tay vỗ vỗ sau lưng nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng nghịch."
A Dư nghe ra sự mệt mỏi trong giọng hắn, thì hơi ngại cử động thêm.
Nhưng bụng nàng lại càng ngày càng đau.
Nàng mím chặt cánh môi, sắc mặt trắng bệch dưới ánh trắng, gần như không còn chút máu nào.
Nàng gắng sức gọi một tiếng: "Hoàng thượng..."
Giọng nói nàng thật sự rất yếu, rất nhỏ, dường như khiến cho người ta nghe không rõ. Phong Dục nhăn mày, mơ hồ nghe thấy tiếng nữ tử bên cạnh mình đang kêu đau, hắn còn tưởng mình nghe nhầm. Mãi cho đến khi cánh tay truyền đến một cảm giác mát lạnh, hắn mới bật người tỉnh dậy.
Giây phút nhìn thấy sắc mặt nữ tử trắng bệch, Phong Dục cả kinh, rống giận: "Dương Đức, truyền thái y!"
A Dư đau đến mức ý thức trở lên mơ màng.
Đèn dầu được châm sáng, Phong Dục khoác áo ngoài đứng dậy, khi vừa nhìn thấy dưới người nữ tử thì suýt nữa không thể đứng vững.
Phía dưới thân mình của nàng là một mảng máu đỏ tươi, nhiễm ướt xiêm y của nàng.
Khuôn mặt nữ tử trắng bệch, nằm bất tỉnh nhân sự một chỗ.
Cảnh tượng này đạp vào mắt hắn khiến hắn không khỏi đau nhói.
Hắn chợt nhớ tới, trước đó nữ tử cọ cọ người hắn, hắn còn tưởng là nàng lại đang làm nũng mà không hề để ý.
Nếu không phải là đau đến mức không chịu được nữa thì sao nàng gọi hắn được chứ?
Phong Dục cảm thấy cổ họng đau nhói, bên cạnh còn có những cung nhân khác đang khóc khiến hắn như bị đánh thức, nổi giận quát Dương Đức: "Thái y đâu!"
Lời của hắn vừa rơi xuống, cung nhân đã vội vàng kéo thái y chạy tới.
Cạnh tượng trước mắt khiến thái y sợ bắn người, không dám để lỡ thời gian liền vội vàng bắt mạch.
Phong Dục siết chặt bàn tay, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lẽo khiến người ta không dám ngẩng đầu.
Lúc này, thái y chợt nhíu mày.
Giống như hoạt mạch lại tựa như không phải.
Hắn ta xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lại cẩn thận xem lại mạch đập.
Phong Dục nhắm mắt lại, khó khăn cất giọng hỏi: "Nàng ấy sao rồi?"
Dường như từng câu từng chữ là được nặn ra, khàn khàn khó nghe.
Thái y đứng lên, xoa mồ hôi lạnh: "Đây...."
Hắn ta thầm nghĩ, rồi lại do dự nói mạch mà mình vừa xem: "Mỹ nhân chủ tử không có vấn đề gì..."
Ánh mắt Phong Dục trầm xuống: "Sắc mặt nàng khó chịu như vậy, thậm chí..." thân dưới toàn là máu.
Thế nhưng lời còn lại, hắn lại không nói lên lời.
Giọng nói hắn lạnh lẽo như mảnh băng vụn: "Như thế mà còn gọi là không có vấn đề gì!"
Thái y lại ngồi xuống, xem lại mạch của Ngọc mỹ nhân một lần nữa.
Nhưng bất kể là xem thế nào thì vẫn đều giống như trước.
Hắn xoa mồ hôi lạnh, ăn ngay nói thật: "Hoàng thượng, mỹ nhân chủ tử là... đến kỳ kinh nguyệt."
Hắn có hơi khó nói mấy câu phía sau.
Phong Dục hơi ngừng lại, hắn siết chặt tay, sai Dương Đức tìm thái y tới.
Nhưng ba thái y đến thì kết quả vẫn đều giống nhau.
Ngọc mỹ nhân không sao cả, chỉ là tới kỳ kinh nguyệt mà thôi.
Nhưng thân thể Ngọc mỹ nhân yếu ớt, hơn nữa trước đó còn chạm vào nước lạnh nên mới bị đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
Phong Dục trầm mặc nghe thái y nói, rốt cuộc trái tim vốn căng thẳng của hắn cũng hạ xuống.
Không thể không thừa nhận, so với suy đoán của hắn thì kết quả bây giờ càng có thể khiến hắn dễ dàng tiếp nhận hơn.
Thế cho nên sau khi vừa vui vừa buồn, hắn nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệch, ngoại trừ bất lực thì cũng không thể có cảm xúc gì khác được.
Sau khi đám người Chu Kỳ thu dọn cho A Dư thì tất cả đều quỳ xuống run rẩy như cầy sấy.
Nhất là Chu Kỳ, nàng ấy vừa sợ lại vừa lo lắng, lo Hoàng thượng sẽ vì vậy mà chán ghét chủ tử.
Khi vẫn còn là cung nhân, vì không chăm sóc tốt thân thể nên xưa nay kinh nguyệt của chủ tử vẫn không ổn định, cũng vì vậy mà không kịp báo cáo.
Vừa nãy khi nàng ấy bước vào, cũng tưởng là chủ tử sinh non, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Bây giờ mọi chuyện sáng tỏ, rốt cuộc nàng ấy cũng cảm thấy như được hồi sinh, nhưng lại bắt đầu thấy căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.