Cách một ngày thỉnh an, vị trí của A Dư đã thay đổi, đổi cho Hứa mỹ nhân, đứng bên dưới Thẩm tần.
Một đám phi tần cười nói vui vẻ, đè nén cảm xúc không thể tả xiết xuống đáy lòng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn A Dư một cái, lần ân sủng này thế mà lại rơi lên trên người một cung nhân, bỗng dưng làm thân phận nữ nhi thế gia của các nàng thấp đi.
Trong này người bị đả kích nhất vẫn lại là Hứa mỹ nhân và Dung tần.
Sau khi A Dư thành mỹ nhân xong, ngoại trừ đãi ngộ tốt hơn một chút ra thì cũng bớt đi số người phải hành lễ, cả hậu cung, tính lên tính xuống, cũng chưa vượt quá một bàn tay.
Trong đó nơi thấy được rõ ràng nhất, chính là khi thay đổi vị trí lúc thỉnh an.
Hứa mỹ nhân là người duy nhất bị đổi vị trí, nụ cười dịu dàng trên mặt gần như đã cứng lại.
Hoàng hậu đã đến, phá đi không khí ngưng đọng trong điện, nàng ta mỉm cười nhìn về phía A Dư:
"Tay đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Dung tần khẽ biến thành than, A Dư cúi đầu, thẹn thùng không thôi: "Khiến nương nương lo lắng rồi, hôm qua Hoàng thượng đã gọi thái y cho thiếp thân, đã tốt hơn nhiều rồi."
"Vậy thì tốt, muội đó, biết rõ Hoàng thượng thương muội, lại cứ làm cho bản thân bị thương."
Hoàng hậu như đang trêu chọc nói một chút, làm cho người trong điện không rõ có cảm giác gì.
Chuyện hôm qua đã sớm truyền đi khắp nơi, bị thương cái gì? Không phải do Ngọc mỹ nhân tự làm tự chịu sao?
Tự đi đánh người, còn có thể làm bản thân bị thương được sao?
Lần đầu tiên các nàng nghe nói có đạo lý, đánh người lại còn giả vờ bị uất ức.
Đầu ngón tay cầm chén ngọc của A Dư giật giật, nàng không rõ Hoàng hậu đang vô ý hay cố ý nữa?
Những lời này cũng không giống như lôi kéo thù hận.
A Dư nghiêng đầu, dù sao không thể chống lại Hoàng hậu, nàng chỉ cười thẹn thùng, không đáp lại lời này.
Diệu Cầm đứng ở phía sau Dung tần, tức đến muốn thổ huyết, nhưng cũng trong phút chốc, nàng ta biết rõ cũng nhận ra được, A Dư không còn là cung nữ nhị đẳng ở cung Du Cảnh nữa, nàng đã thành chủ tử, thành tân sủng mấy ngày gần đây của Hoàng thượng.
Nàng ta áp chế sợ hãi dưới đáy lòng xuống, hiện giờ phân vị của A Dư chỉ thấp hơn Dung tần nửa cấp mà thôi, nhưng dẫu sao nàng có phong hào, lại còn được Hoàng thượng sủng ái.
Cho dù Diệu Cầm không thấy rõ tình hình, nhưng thấy các phi tần khác cũng không vừa ý nàng, không có ý định nói thêm gì với nàng, trong lòng cũng hiểu ra, chủ tử nhà mình không bắt nạt được nàng.
Dung tần bưng chén trà, nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói:
"Bây giờ Ngọc mỹ nhân được Hoàng thượng chăm cho yếu ớt đi rồi, so với lúc hầu hạ ở cung của bản cung, cứ giống như hai người vậy."
Nàng ta nói lời này thật sự không nể mặt A Dư, cho dù mọi người không nói, trong lòng cũng xem thường thân phận ban đầu của A Dư.
Nhưng người này da mặt dày, lòng dạ sâu khó lường, nên không có gì nói có thể đả kích được nàng, làm như gãi ngứa thôi.
Chỉ thấy A Dư khẽ cười, ngón tay cầm chặt chén nước, gằn từng chữ, nói:
"Theo lời này của Dung tần, nếu để mặc cho ai đó được Hoàng thượng sủng ái cũng đều trở thành người khác."
Nàng cong mắt, lại nhìn Dung tần: "Hôm qua Hoàng thượng nói với thần thiếp, nếu ai dám nói linh tinh trước mặt thần thiếp thì sẽ kéo ra trừng phạt."
Sắc mặt Dung tần lúc trắng lúc xanh, nói linh tinh?
A Dư che miệng cười:
"Dung tần không cần lo lắng, thần thiếp chỉ nói đùa với người thôi, Hoàng thượng thương thần thiếp mới nói thế, sao thần thiếp có thể làm thật chứ? Dung tần tỷ tỷ, tỷ nói xem đúng có không?"
Cổ họng Dung tần nghẹn lại không nói chuyện được, những phi tần khác cũng đều che che miệng, che đi giọng cười cất cao lúc vừa rồi.
Chức vị Dung tần cao hơn Ngọc mỹ nhân, nàng không dám làm gì, nhưng mấy người có phân vị thấp như các nàng cũng không dám dò xét tính tình của Ngọc mỹ nhân này.
Lúc này, Chu mỹ nhân bỗng nhiên chen lời vào:
"Lời Hoàng thượng nói đều là thánh chỉ, sao có thể nói đùa được, Ngọc tỷ tỷ đừng có dọa Dung tần tỷ tỷ nữa."
A Dư không nghĩ tới sẽ có người tiếp lời, nàng nhìn Chu mỹ nhân, lần đẻ non đó giống như chưa để lại dấu vết gì cho vị mỹ nhân này cả, tính tình nàng ta càng dịu dàng hơn, thỉnh thoảng Hoàng thượng sẽ đến thăm nàng ta, mặc dù mất đứa nhỏ, nhưng mức thịnh sủng vẫn dày hơn trước một chút.
Chân mày nàng khẽ động, không biết nói gì với Chu mỹ nhân.
Trông không giống như giúp nàng, cũng không giống như giúp Dung tần, lại càng giống đang trêu chọc nhau, nhưng làm A Dư nhìn nàng ta lâu hơn một chút.
Nàng nhớ rõ vị Chu mỹ nhân này xưa nay rất ít nói chuyện.
Nàng cũng không tin Chu mỹ nhân đột nhiên nói chen vào chỉ là vì tùy ý làm vậy.
Chu mỹ nhân cũng nhìn nàng, vừa khẽ cười vừa cúi đầu.
Mắt A Dư khẽ lóe lên, nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp vị Chu mỹ nhân này, là lần nàng theo Thánh giá đến Ngưng Hoa lâu của nàng ta.
Khi đó, nàng ta xinh đẹp duyên dáng, vừa vào độ tuổi đẹp nhất.
Nhưng hôm nay còn chưa qua nửa năm mà đã như cảnh còn người mất, Chu mỹ nhân càng dịu dàng hơn, nhưng cũng làm cho người ta không nhìn ra được cảm xúc thật sự của nàng ta.
A Dư thu hồi tầm mắt.
Thục phi thịnh sủng, nàng ta có tiếng là tính tình dịu dàng, vì vậy, mấy nữ tử trong hậu cung đều học theo Thục phi.
Chu mỹ nhân này cực kỳ giống Thục phi, nhưng cũng không giống nhất.
Sau khi thỉnh an xong, A Dư không vội về cung, nàng ngồi trong đình nghỉ mát ở trong ngự hoa viên, tựa cạnh lan can, cúi mắt nhìn đám cá tranh đồ ăn trong hồ nước.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân.
A Dư khôi phục lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, có hơi kinh ngạc: "Chu mỹ nhân?"
Chu mỹ nhân khẽ cười, khẽ hành lễ: "Dạo trước Ngọc tỷ tỷ thỉnh an xong đều về cung luôn, rất ít khi gặp được Ngọc tỷ tỷ ở trong ngự hoa viên."
Trước lần nàng ta thấy Ngọc mỹ nhân ở ngự hoa viên là lúc nàng ở trên loan trượng của Hoàng thượng.
Chu mỹ nhân nhớ đến tình cảnh ngày ấy, ý cười ở chân mày càng sâu hơn.
A Dư ngồi xuống bàn đá ở bên cạnh cùng với nàng ta, nghe xong lời này, chống má nói:
"Không phải ta không muốn thưởng thức cảnh đẹp này, đáng tiếc mấy ngày trước trời oi bức, nếu đứng ở bên ngoài một lúc, sẽ làm cho cơ thể không chịu nổi."
Bày đặt giường êm có hơi lạnh phả tới không nằm, ai lại rảnh rỗi không có chuyện gì đi đổ mồ hôi ở trong này chứ?
A Dư là không muốn thân thiết với Chu mỹ nhân lắm.
Nếu là nữ tử nào biết mình không thể có thai nữa, sợ là sẽ sụp đổ rất lâu, cũng có những người cứ thế im lặng.
Mà Chu mỹ nhân lại khác, nàng ta điều chỉnh cảm xúc của bản thân rất nhanh, sau khi cơ thể khôi phục lại xong, liền lập tức đến thỉnh an mỗi ngày, cũng chưa từng bỏ qua lễ nghi nào.
Sủng thì không cần phải nói, chỉ mỗi việc bình tĩnh theo lý trí đã muốn làm A Dư cách xa nàng ta.
A Dư đợi một lát, không thấy nàng nói chuyện, nhấc nhấc chân mày, mới cười hỏi: "Hôm nay sao Chu mỹ nhân không đi thăm Thục phi nương nương?"
Mặc kệ có xảy ra chuyện kia hay không, Chu mỹ nhân vẫn chạy tới cung Càn Ngọc, thật lòng đối tốt với Thục phi.
Nói tới cái này, nụ cười trên mặt Chu mỹ nhân bớt đi, nàng ta khẽ thở dài:
"Cơ thể tỷ tỷ có chút không khoẻ, ta không muốn đi quấy rầy."
Dừng một chút, nàng ta lại cười cười, nói: "Nhưng mà tỷ tỷ đã truyền đại bá mẫu vào cung, chờ ngày mai đại bá mẫu vào cung xong, chắc là tỷ tỷ sẽ tốt hơn chút thôi."
Đôi mắt A Dư khẽ lóe lên.
Thục phi truyền người trong nhà vào cung sao?
Tin tức này, nàng lại không nghe thấy.
Nàng bình tĩnh nhìn về phía người ngồi đối diện, không hiểu vì sao nàng ta phải nói với mình lời này.
A Dư lộ vẻ kinh ngạc: "Ta lại không nghe nói chuyện này, nhưng nương nương đang mang thai người thừa kế, nhớ phu nhân cũng là bình thường."
Chu mỹ nhân cũng gật đầu: "Nói cũng phải."
Nụ cười trên mặt nàng ta vẫn thùy mị như cũ, đôi mắt lại giống như hiện lên chút đau xót không dễ dàng phát hiện.
A Dư bất chợt không lên tiếng, trong lòng biết lời mình vừa nói đã chạm vào vết thương trong lòng của Chu mỹ nhân rồi.
Nàng vô ý kết thù với Chu mỹ nhân, liền nhìn sắc trời, nói:
"Thời gian không còn sớm nữa, ta phải về cung, Chu mỹ nhân cũng về sớm đi, đang giữa trưa, đừng để phơi nắng."
Nàng từ từ xoay người rời khỏi, Chu mỹ nhân vẫn ngồi ở đó như cũ, yên lặng nhìn bóng lưng của nàng.
Lặc Nguyệt đỡ nàng ta dậy: "Chủ tử, chắc bữa trưa đã được đưa tới cung rồi."
Chu mỹ nhân không nhanh không chậm thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói:
"Vậy đi về thôi."
Đợi A Dư nghỉ trưa tỉnh lại, chuyện Thục phi triệu kiến người nhà mẹ đẻ cũng đã truyền khắp hậu cung.
A Dư đưa tay vân vê quả nho, cắn xuống một cái, mới khẽ hừ một tiếng.
"Hậu cung này thật sự không có chút bí mật nào."
Chu Kỳ muốn lột vỏ cho nàng, bị A Dư ngăn lại: "Tự ta làm."
Vừa nói chuyện, nàng vừa vân vê một quả ném vào trong miệng Chu Kỳ, trong điện chỉ có hai người bọn họ, có thể tùy ý một chút.
Chu Kỳ suýt thì bị sặc, nàng ấy nhả vỏ nho ra, lại uống một hớp, mới thè lưỡi:
"Phụt phụt, chủ tử đừng cho nô tỳ ăn nữa, muội không thích ăn mấy quả chua chua này."
Khẩu vị của A Dư có hơi lạ, ví như nàng thích ăn dưa ngọt, nhưng lại rất thích ăn nho chua với quả dương mai, thậm chí sơn tra cũng thành điểm tâm ngẫu nhiên của nàng.
Hoa quả ngọt trong cung không ít, nhưng đồ chua cũng khá khó tìm.
Mỗi lần Chu Kỳ đến lấy hoa quả, nếu không phải loại quả nàng thật sự muốn, sợ là những cung nhân này đều cho rằng nàng đang gây khó dễ với các nàng.
Chu Kỳ không ăn quen khẩu vị của nàng.
A Dư buồn bực cười, nói: "Muội ăn chua trước, lại ăn thêm quả ngọt vào, sẽ phát hiện ra là cực kì ngọt đó."
Đầu Chu Kỳ cũng không ngẩng lên: "Vậy đợi lần sau chủ tử uống thuốc xong, ăn thêm hai miếng mứt hoa quả, sẽ cảm thấy mứt hoa quả cực kì ngọt."
A Dư nghe thấy lời này, nháy mắt cảm thấy quả nho trong tay không có mùi vị gì.
Nàng nằm ở trên giường, lại nhắc tới chuyện gặp Chu mỹ nhân lúc giữa trưa:
"Muội nói xem, tin tức này là ai truyền ra?"
Chu Kỳ: "Nô tỳ đã đi thăm dò một hồi, sau khi chủ tử hồi cung, Chu mỹ nhân cũng trở về Ngưng Hoa lâu, chắc không phải là nàng ta."
"Hơn nữa, việc này cũng không phải bí mật gì, mặc kệ có người nào truyền ra hay không, ngày mai lúc Chu phu nhân tiến cung cũng sẽ khiến người ta biết đến."
A Dư cũng biết điều này, liền bỏ qua việc này dứt khoát không nhắc tới nữa.
Nàng nhìn bộ đồ trên người Chu Kỳ, cười nói: "Cuộn vải hồng nhạt hôm qua Hoàng thượng thưởng cho đâu, muội mang đi may quần áo đi."
Xưa nay Chu Kỳ thích hồng nhạt, cung trang cung nhân chỉ có ba màu, màu trắng, hồng nhạt, màu xanh.
Còn những loại khác, phải nhờ vào chủ tử ban cho.
A Dư không thích hồng nhạt, màu của cuộn vải này vừa lúc có thể may một bộ cho Chu Kỳ.
Chu Kỳ cũng biết sở thích của nàng, không từ chối nhiều, chỉ hỏi:
"Vậy muội thêu cho chủ tử hai chiếc khăn tay?"
Tài năng thêu thùa của nàng ấy vô cùng giỏi, khăn thêu xong A Dư cực thích, đương nhiên A Dư không hề không đồng ý.
Đợi các nàng nói dứt lời, sắc trời cũng dần dần tối dần, Lưu Châu vén rèm lên đi tới.