Phong Dục đợi thái y đến mang thuốc cho A Dư.
Sau khi khóc một hồi, nàng cũng mệt mỏi, vô thức ngủ thiếp trong lòng ngực nam nhân.
Phong Dục nhíu mày, tầm mắt dừng trên khuôn mặt trắng nõn của nàng. Nàng vừa mới rửa mặt, trên mặt cũng không còn nước mắt, trắng bóc như trứng, nhẵn nhụi mềm mại. Hắn vươn tay nhéo nhéo.
Người trong ngực hắn có hơi khó chịu hừ một tiếng.
Phong Dục bật cười, đặt người trong ngực xuống. Cung nhân ở bên vội vàng bước tới, đắp chăn lên người nàng.
Hắn thản nhiên nhìn, rồi nhìn cung nữ được nữ tử che chở, giọng nói lạnh lùng:
“Chăm sóc tốt cho chủ tử các ngươi.”
Ngừng một chút, hắn nói thêm: “Loại chuyện này nếu chủ tử còn phải động đến thì các ngươi có tác dụng gì?”
A Dư đánh nô tài, Phong Dục cũng không nghĩ có chuyện gì.
Lúc trước khi Dung tần phạt trượng A Dư, hắn không phải thấy Dung tần làm sai, mà chính là Dung tần không để ý đến mặt mũi hắn. Biết rõ đó là người hắn coi trọng mà còn muốn động đến.
Xưa nay hắn coi trọng ai thì sẽ che chở, người chướng mắt đều thờ ơ.
Hắn đã quen với việc đổi mới đám nô tài, cũng không nghĩ ra cách gì.
Chu Kỳ kinh ngạc, vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nô tỳ nhớ kỹ.”
Trong tâm nàng ấy cảm thấy mừng rỡ. Hoàng thượng không trách chủ tử đánh người của Dung tần sao?
Dù lý do là gì cũng là điều đáng vui mừng.
Phong Dục không nói nữa, liếc nhìn nữ tử đang nhắm nghiền mắt, như không có việc gì dời mắt, xoay người rời đi.
Hắn vừa đi, nữ tử đang ngủ đột nhiên mở mắt, chống người ngồi dậy. Chu Kỳ bước lên phía trước kéo rèm giường ra, ngạc nhiên hỏi:
“Chủ tử, người không ngủ sao?”
Nàng ấy nghĩ không ra, hoàng thượng ở chỗ này, sao chủ tử lại giả bộ ngủ chứ.
A Dư dùng tay không bị thương vuốt trán: “Ta có ngủ, vừa mới tỉnh lại thôi.”
Nàng bị lời nói của hoàng thượng đánh thức, vừa lúc nghe thấy được lời nói sau cùng của hắn. Nàng không biết nên phản ứng thế nào, chỉ giả bộ như vậy.
Chu Kỳ nâng tay nàng lên, thấy vết sưng đỏ đã giảm đi rất nhiều, không khỏi nhẹ nhàng thở ra:
“Thuốc ở ngự tiền thật tốt, mới được một lúc thôi mà đã khá hơn rồi.”
A Dư cũng cúi đầu nhìn, trong mắt có hơi đau lòng. Nàng thật sự rất đau lòng, lúc đánh người chỉ muốn hết giận chứ không nghĩ nhiều như vậy.
Nàng mím môi: “Cho dù thuốc của ngự tiền có tốt thế nào cũng không thể trực tiếp làm nó hoàn hảo như lúc đầu.”
Chu Kỳ bất đắc dĩ: “Chủ tử không nói lý.”
“Ai bảo người dùng nhiều lực như thế, có người còn muốn chủ tử bị nặng hơn ấy.”
Lúc ấy nàng ấy nhìn hai má đỏ rực của Diệu Cầm rồi nhìn tay chủ tử, trong lòng rất tức giận và đau lòng.
Không cần thiết.
Làm nô tỳ, bị đánh bị mắng là chuyện bình thường, cần gì so đo với Diệu Cầm. Hơn nữa nàng chỉ quỳ một lúc, chủ tử lại bị đau vô ích.
A Dư chọc chọc cái trán của nàng, trừng nàng: “Đồ không có lương tâm, cũng không nghĩ xem ta là vì ai?”
Chu Kỳ gối lên đùi nàng, nhẹ nhàng cọ cọ làm nũng: “Muội biết A Dư tỷ tỷ rất tốt với muội.”
A Dư nhìn xuống đỉnh đầu nàng, đôi mắt tối lại.
Nàng không muốn chỉ cô độc một mình trong cung điện này.
Những người quan tâm đều biết nàng xem trọng Chu Kỳ, một khi Chu Kỳ rời khỏi nàng, nàng chắc chắn sẽ bước đi càng khó khăn.
Cho dù nàng không muốn, không thừa nhận cũng không được lúc này, Chu Kỳ ở trong cung là thích hợp nhất.
Nàng nâng tay vỗ nhẹ tóc Chu Kỳ.
*****
Cung Kiền Ngọc, thục phi ngồi ở bàn gỗ lê, ngơ ngác nhìn đồ ăn trước mặt.
Anh Du cẩn thận mở miệng: “Chủ tử, người nên dùng bữa rồi.”
Thục phi đột nhiên nhìn về phía nàng ta, Anh Du lập tức ngậm miệng, không dám nói nữa.
Trong lòng Anh Du có hơi lo lắng. Không biết vì sao từ lúc có thai, nương nương càng ngày càng cáu kỉnh.
Thục phi đã có thể có được thịnh sủng của hoàng thượng, tất nhiên không thể chỉ dựa vào khuôn mặt.
Thục phi có dáng vẻ dịu dàng nhất, ngay cả khi nói chuyện cũng mềm mại, nhẹ nhàng đúng nữ tử Giang Nam.
Sau này, nương nương trở nên lo lắng nhiều quá, luôn kinh ngạc, Anh Du khó có thể nhìn ra dáng vẻ lúc trước.
Sau một lúc, thục phi mới mở miệng nói: “Hoàng thượng đã bao lâu không tới rồi?”
Sau khi nàng ta có thai, Phong Dục gần như ngày nào cũng đến dùng bữa với nàng ta. Nhưng mấy nay thánh giá chưa từng đến cung Kiền Ngọc.
Anh Du chậm chạp trả lời: “Năm ngày ạ.”
Thục phi đột nhiên hất một bàn đồ ăn đi. Nàng ta thở hổn hển, thân thể khẽ run.
Ngày đầu tiên hoàng thượng không tới, nàng ta nghĩ có lẽ hoàng thượng đang bận, dù khó chịu nhưng vẫn chịu được.
Ba ngày trước, rõ ràng hoàng thượng đã vào hậu cung, nhưng lại đưa nữ nhân bên cạnh đi du ngoạn hồ sen. Hôm nay trực tiếp đến cung người khác rồi đi, như là quên mất nàng ta.
Nàng ta không hiểu tại sao hoàng thượng lại lạnh nhạt với nàng ta.
Như là lời cảnh cáo.
Thục phi hơi choáng đầu, thân mình mềm nhũn ngã xuống đất. Anh Du nhanh tay đỡ lấy người, không nhịn được lo lắng nói: “Nương nương, người chú ý thân mình!”
Thục phi ngạc nhiên hỏi: “Vì sao người không đến thăm bản cung?”
“Chắc, chắc là hoàng thượng bận quá…”
“Nói bậy!” Thục phi đột nhiên đẩy nàng ta ra, thở hổn hển: “Nếu người bận rộn, sao lại đến cung của người khác?”
Anh Du ngập ngừng, nàng ta cũng đoán được lý do.
Nàng ta đoán rằng chuyện Chu mỹ nhân lộ ra ngày đó, mà cả thiên hạ này đều là của hoàng thượng, hậu cung có chuyện gì có thể giấu giếm hắn?
Nhưng nàng ta không dám xác minh, nhưng nàng ta khẳng định, chuyện đó chắc chắn không thể bị người tra ra.
Nàng không dám nói rõ, chỉ có thể đổi cách nói:
“Nô tỳ nghe nói, mấy ngày qua Ngọc tài nhân hơi nhạy cảm, hoàng thượng vì chuyện đó mới tới gặp nàng.”
“Mấy ngày trước cũng là nàng ta đi du hồ với thánh thượng?”
Nhận được đáp án, thục phi hít sâu một hơi:
“Dù sao cũng là nô tỳ, cho dù thành chủ tử cũng không may mắn như vậy.”
Nhưng nàng ta cũng tự hỏi, Ngọc tài nhân này có phải ngu ngốc không, lại dám thể hiện mình mẫn cảm trước mặt hoàng thượng, không sợ hoàng thượng ghét nàng sao?
Anh Du cho người dọn đồ trên đất, đỡ nàng ta vào trong nghỉ ngơi.
Nàng ta dừng một chút, bỗng nhiên nói: “Nương nương, từ sau khi người có thai, cũng không truyền phu nhân vào. Hay là đầu tháng người truyền phu nhân vào đi?”
Thục phi là một trong bốn phi, hàng năm đều có thể gặp người nhà.
Nhưng trong lòng nàng ta rõ ràng, trong cung này nếu gặp người ngoài cung quá nhiều, sẽ làm mất lòng hoàng thượng, cho nên mỗi năm nhiều lắm chỉ gặp một lần.
Dù sao hàng năm đều có không ít yến hội, nàng luôn có cơ hội nhìn thấy người nhà nên không vội vàng.
Nhưng năm nay nàng ta đúng là chưa gặp mẫu thân lần nào.
Tuy vậy, thục phi hơi cau mày, có hơi áy náy.
Chu mỹ nhân nói thế nào cũng là người Chu gia, vì giúp đỡ nàng ta nên mới vào cung. Nhưng nàng ta lại một chiêu phế đi, gặp lại người Chu gia khó tránh khỏi cảm giác áy náy.
Dừng một lúc, thục phi mới gật đầu, có hơi yếu ớt:
“Ngươi đi cung Khôn Hòa báo một tiếng, đem chuyện này truyền đi.”
Rốt cuộc chuyện kia không ai biết, nàng ta cũng muốn thấy mẫu thân mình.
Hoàng hậu nghe Anh Du nói xong, có hơi ngạc nhiên: “Thục phi nhớ người nhà sao?”
Anh Du không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt: “Chủ tử có thai, cảm xúc hơi bất ổn. Mấy ngày nay có hơi nhớ tới phu nhân, cả giác ngủ cũng không an ổn.”
Lúc nói ra lơi fnayf, hoàng hậu cũng không có lý do gì cản trở.
Bất kể thế nào thì hoàng tự mới là quan trọng.
Hoàng hậu gật đầu: “Nếu đã như vậy thì mau tuyên Chu phu nhân tiến cung đi. Thục phi có thai không nên chậm trễ.”
Anh Du lui ra ngoài. Cẩn Ngọc hơi bất mãn nói: “Nhìn thái độ của nàng ta kìa, sau khi thục phi có thai, đám cung nhân cũng càng ngày bừa bãi.”
Bên ngoài giả dạng đáng thương, nhưng thực tế lại lấy hoàng tự chèn ép khiến nương nương không thể không đồng ý với nàng ta.
Hoàng hậu thờ ơ nói: “Một nô tỳ, so đo làm chi.”
Cẩn Ngọc lại nói: “Một nô tỳ cũng dám bất kính với nương nương, càng không nói đến chủ tử nàng ta!”
Vẻ mặt hoàng hậu thản nhiên nhìn về phía nàng, sắc mặt Cẩn Ngọc tái nhợt, đột nhiên quỳ xuống, tự tát mình một cái:
“Nô tỳ nói lung tung, xin nương nương thứ tội!”
Dù sự thật thế nào thì lời này cũng không nên phát ra từ miệng một nô tỳ như nàng ta.
Trong lòng Cẩn Ngọc hơi mất mát. Từ khi các phi tần mới vào cung, không chỉ các phi tần còn lại trong cung rối loạn, mà nàng ta mấy ngày nay cũng có hơi chóng mặt.
Hoàng hậu chưa nói gì, Cẩn Ngọc quỳ thẳng người không dám động.
Lúc lâu sau, hoàng hậu mới thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
Nàng ta từ từ mở sổ sách, quét mắt từ trên xuống dưới, như lơ đãng nói:
“Bản cung nhớ Chu phu nhân là người Giang Nam, trong kinh có nghe đồn bà ấy thích chơi hoa và du ngoạn.”
Cẩn Ngọc đã lâu không chịu phạt, quỳ trong chốc lát đầu gối đã thấy đau đớn.
Vẻ mặt nàng ta không thay đổi, cúi đầu trả lời: “Nương nương không nhớ lầm ạ. Chu phu nhân còn vì chuyện này mà được khen ngợi rất nhiều. Ngay cả Chu đại nhân cũng rất sủng ái.”
Trong điện hương khói lượn lờ, dường như không nghe được.
Hoàng hậy không chút để ý vuốt búi tóc nói:
“Cung Kiền Ngọc có loại hương hơi cũ, ngày mai đổi mới đi.”
Cẩn Ngọc ngẩng đầu: “Nhưng…”
Mới nói một tiếng, nàng ta lập tức ngậm miệng, cung kính cúi đầu: “Nô tỳ nhớ kỹ, sẽ phân phó xuống điện Trung Tỉnh.”
Hoàng hậu liếc nàng ta một cái:
“Được rồi, đi làm việc đi, bản cung muốn nghỉ ngơi một lát.”
Cẩn Ngọc vừa lui ra, chốc lát sau đã trở lại.
Hoàng hậu khẽ cau mày: “Việc gì vội vàng thế!”
Cẩn Ngọc đột nhiên dừng lại, vẻ mặt khẩn trương nói:
“Nương nương, hoàng thượng vừa phong cho Ngọc tài nhân lên một phân vị!”
Hoàng hậu nắm chặt một góc sổ sách, khóe miệng có ý cười lạnh lẽo, hỏi:
“Ồ?”
Lúc A Dư nhận được thánh chỉ cũng hơi ngạc nhiên.
Không thể phủ nhận hôm nay nàng cố ý nói những lời đó trước mặt hoàng thượng. Nàng nghĩ muốn tạo ấn tượng trước mặt hoàng thượng, không ngờ hoàng thượng lại trực tiếp thăng phân vị cho nàng.
Thật vậy, nếu bị coi thường, cách tốt nhất là thăng vị.
A Dư quỳ gối trước hành lang các Ấn Nhã, gió nhẹ thổi một đóa hoa xuống, nàng gần như không nghe rõ lời Dương Đức nói.
Nàng chỉ nghe được một câu là:
“… được đặc biệt thăng làm mỹ nhân tứ phẩm, khâm thử!”