A Dư dưỡng thương ba ngày, các dấu vết mới hoàn toàn biến mất.
Sau ngày hôm đó, thánh thượng đã ban thưởng cho nàng rất nhiều thứ. A Dư biết đây là bồi thưởng nên nàng thoải mái nhận.
Cách mấy ngày nữa đi thỉnh an, A Dư thấy bị trí trong điện thay đổi. Ban đầu phía bên phải có mười ba vị, bên trái mười bốn vị. Bây giờ phía bên phải thêm một vị trí.
A Dư dừng một chút, trong lòng mơ hồ đoán được vị trí vừa thêm đó là ai.
Trong hậu cung đông đúc này, chỉ có hai người có tư cách thỉnh an hoàng hậu, một là Trác tần vẫn còn trống, hai là Dung tần người nàng đã hầu hạ được ba năm thì không còn ai.
Đúng như vậy, nàng vừa mới ngồi xuống, không lâu sau, Dung tần đã bước vào.
Tuy hai tháng không gặp, A Dư nhìn người từng thân thiết, lại cảm thấy xa cách như ở một thế giới khác.
Trên mặt nàng ta nở nụ cười nhẹ. Nhớ tới ngáy ấy nàng đã nói những gì với Dung tần ở cung Du Cảnh, cơ thể Dung tần tức giận đến phát run, trong lòng nàng nghĩ sẽ tiếp tục đối xử với nàng ta như lúc đầu.
Nhưng khi ý nghĩ này lóe lên, nàng đột nhiên nhớ tới lời nói hoàng thượng nói với nàng.
A Dư đứng dậy nhưng lại dừng lại, sau một lúc lại ngồi lại vị trí cũ.
Nàng nên biết cái nào quan trọng hơn cái nào.
Nhưng nàng không muốn kích thích tâm trạng của Dung tần, cũng không có nghĩa Dung tần bỏ qua nàng.
Hai tháng qua đủ dể Dung tần tỉnh táo lại. Nàng ta mới giật mình hiểu rõ, nâng A Dư thượng vị là một nước cờ sai.
Nàng ta không nên nâng A Dư thượng vị, điều không tốt là nàng ta không nắm được nhược điểm nào của tiện nhân kia để uy hiếp.
Ánh mắt Dung tần lạnh lùng rơi vào trên người A Dư, giống như thuốc độc làm người ta thấy lạnh.
Ánh mắt này A Dư đã thấy nhiều lần nhưng cũng không có cảm xúc gì lớn. Nàng tươi cười đứng dậy, bình tĩnh cúi đầu trước người:
“Từ khi hầu hạ hoàng thượng, thần thiếp nhìn thấy Dung tần ngày càng ít. Không biết Dung tần thế nào ạ?”
Dung tần nhìn nàng chằm chằm, nhưng thấy nàng không cố ý khiêu khích. Nghĩ như vậy, nụ cười của nàng ta dịu đi một chút.
Dung tần lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi hầu hạ hoàng thượng rất tốt. Bản cung cũng rất khỏe.”
A Dư không quan tâm lắm: “Thân thể Dung tần không sao là thần thiếp yên tâm rồi.”
“Nếu vậy hoàng thượng hỏi thần thiếp về Dung tần, thần thiếp cũng trả lời được.” Đôi mắt nàng cong cong, che môi ngượng ngùng cười với Dung tần.
Vẻ mặt Dung tần thay đổi, trong mắt hiện lên tức giận nhìn nàng.
Hoàng thượng muốn biết tình hình của nàng ta, tại sao phải đi hỏi tiện nhân này?
Nàng nói như vậy là chế nhạo Dung tần không được sủng ái, cho dù muốn đưa tin tới hoàng thượng cũng phải dựa vào nàng.
Dung tần tức đến cả người run rẩy, sự bực bội càng hằn sau trong lòng.
Trước khi A Dư được thị tẩm, nàng cũng đã làm những việc đó mà?
Dung tần có không tốt, hoặc muốn đưa đồ ăn đều do nàng đi cung Càn Khôn.
Hiện gườ nàng chỉ nói việc này ra, không cho Dung tần mặt mũi.
Mọi người thấy vẻ mặt A Dư thay đổi. Dù sao đây cũng là chủ tử cũ của nàng, nàng vô tư đến mức không nhớ tình cũ, không sợ hoàng thượng sẽ không thích nàng sao?
A Dư nói xong câu đó thì quay về vị trí của mình, còn không quên nhắc nhở nàng ta một câu: “Nương nương sắp đến rồi. Dung tần mau quay về vị trí đi.”
Giống như đáp ứng lời của nàng, trong nội thất truyền đến tiếng bước chân. Vẻ mặt Dung tần thay đồi, cuối cùng cũng không dám làm chậm trễ hoàng hậu, vung tay đến ngồi ở vị trí của mình.
Hôm nay tâm trạng của hoàng hậu có vẻ rất tốt, giữ nụ cười đến tận trưa khiến A Dư nhìn nàng ta nhiều chút.
Tình huống này nàng cũng không thấy nhiều.
Ra khỏi cung Khôn Hòa là lúc mặt trời ló dạng. Lưu Châu mở ô giấy che kín cho A Dư.
A Dư liếc nhìn hôm nay, bây giờ cũng sắp đến tháng tám, trời vẫn nóng nực và khó chịu.
Bây giờ Cù Châu lũ lụt, chi phí trong cung cũng giảm bớt, băng cũng bị giảm, nàng không sợ nóng mà thấy khó chịu vì thời tiết này.
Các đó không xa là đám người mà A Dư thấy hoảng sợ.
Phân vị của Dung tần cao hơn nàng, đã ra cung Khôn Hòa trước mà bây giờ còn chưa đi.
A Dư đứng đó một lúc lâu, cảm thấy nghẹn khuất. Nàng phất tay áo quay lại cung Khôn Hòa.
Nàng không tin Dung tần dám đứng chờ nàng một ngày ở cung Khôn Hòa!
Ngọc tài nhân đi ra rồi quay lại, hoàng hậu nhận được tin tức bật cười: “Dung tần nghỉ ngơi hai tháng rồi sao tính tình vẫn như vậy.”
Cẩn Ngọc không khỏi nói: “Cũng không trách Dung tần được, hôm nay Ngọc tài nhân nói như thế ở trong điện, ai mà không tức giận chứ?”
Nếu phải nói ra thì Ngọc tài nhân quá bừa bãi.
Hoàn cảnh của Ngọc tài nhân hơi đặc biệt, nàng ta cũng khó chịu khi nhìn Ngọc tài nhân.
Hoàng hậu liếc nhìn nàng: “Được rồi, mang trà lên cho Ngọc tài nhân, thêm ít điểm tâm nữa.”
Cẩn Ngọc còn muốn nói cái gì, hoàng hậu không kiên nhẫn nói:
“Đã sắp đến giờ ăn trưa rồi, Dung tần còn gây chuyện nữa!”
Cẩn Ngọc im lặng, lặng lẽ đặt lại cây trâm cài nàng ta vừa gỡ ra.
Khi hoàng hậu ra nội điện, A Dư đang không tự nhiên ăn điểm tâm.
Hôm nay nàng dậy muộn chưa kịp ăn sáng đã tới thỉnh an.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân, nàng lập tức bỏ điểm tâm xuống, đứng lên hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an nương nương.”
Hoàng hậu ngồi xuống: “Đứng lên đi, sao lại quay lại vậy?”
A Dư có hơi ngượng ngùng đỏ mặt nói: “Thần thiếp thích ăn điểm tâm trong cung nương nương, cảm thấy không thể để lúc về mới ăn, đành đợi mọi người đi rồi mới quay lại ăn.”
A Dư tất nhiên không tin hoàng hậu không biết lý do nàng quay lại.
Tuy nhiên, hoàng hậu không nhắc đến, nàng cũng coi như không hiểu, chỉ cười nói:
“Nương nương đừng thấy thiếp thân phiền phức nhé.”
Hoàng hậy che môi cười: “Coi tiểu tham ăn ngươi kìa, nếu bị hòang thượng nhìn thấy lại đau lòng bây giờ.”
A Dư quệt môi, nhẹ giọng làm nũng: “Nương nương đừng cười thần thiếp.”
Ngoài cung Khôn Hòa, Dung tần thấy tiện tì kia dám quay lại cung, đáy lòng hoảng sở, tức giận mắng: “Đồ không biết tốt xấu!”
Nàng thật sự không biết xấu hổ quay lại?
Dung tần ở trong cung nhiều như thế cũng chưa gặp người nào như vậy.
Đúng là một tên nô tỳ non nớt, không có một chút cốt khí gì.
Dung tần tức giận đến mức không còn cách nào khác. Nàng ta cắn răng, vừa muốn quay người bước đi, khóe mắt nhìn thấy bóng người đang tiến lại gần.
Bộ nữ trang hồng nhạt của cung nữ, dáng vẻ thanh tú, nhìn qua có hơi quen mắt.
Nàng ta dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng.
Chu Kỳ chạy một quãng đường đến đây, mệt mỏi thở dố, khi nhìn thấy cửa cung Khôn Hòa, nàng ấy mới ngừng lại.
Nàng ấy vừa định đi lên trước, bỗng có người chặn nàng ấy lại.
Chu Kỳ nghi ngờ ngẩn đầu lên, vẻ mặt sững sờ:
“Diệu Cầm tỷ tỷ.”
Diệu Cầm rút tay về, ngoài cười nhưng trong không cười: “Không dám nhận, Dung tần chủ tử gọi ngươi qua.”
Chu Kỳ căng thẳng: “Nhưng nô tỳ…”
“Làm sao, sau khi rời khỏi cung Du Cảnh, chủ tử Dung tần cũng không thể sai khiến ngươi sao?” Diệu Cầm nhíu mày lại, tàn nhẫn ngắt lời nàng ấy.
Dung tần có nghi thức, khi thỉnh an cũng dẫn theo một đội. Hai cung nhân đứng trước mặt Chu Kỳ, ngay lập tức nàng ấy nuốt lại mấy lời định nói.
A Dư còn đang nói chuyện với hoàng hậu, Lưu Chân cuống quít chạy vào: “Chủ tử, Chu Kỳ tỷ tỷ bị Dung tần ngăn lại!”
Một câu nói làm tim A Dư đập thình thịch, cả người như phát run.
Nàng không thể không nghĩ tới lời Tiểu Lý Tử từng nói.
Vẻ mặt nàng gần như trắng bệch, không biết tại sao Chu Kỳ đột nhiên xuất hiện, căn bản không nghĩ nhiều được, nàng nhanh chóng chào hoàng hậu rồi quay người ra ngoài.
Hoàng hậu nhìn thấy nàng hoảng sợ như vậy, khẽ nhướng mày không chút lưu tình.
Nàng ta nâng tay che môi.
Người trong hậu cung này một khi có điểm yếu thì sẽ rất dễ bị suy sụp.
Nàng ta từ từ đứng lên, Cẩn Ngọc tiến lên đỡ nàng ta: “Chủ tử?”
Hoàng hậu vuốt trán, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Dung tần càng ngày càng không có quy củ rồi, đi, đi xem xem.”
A Dư chạy tới ngoài cung Khôn Hòa, thấy Chu Kỳ đang quỳ gối trước mặt Dung tần. Dung tần nắm cằm nàng ấy không biết nói cái gì, nhưng A Dư thấy cả người nàng ấy run lên.
A Dư bước nhanh tới, mắt lạnh lùng đảo qua tay nàng ta, quỳ gối hành lễ:
“Hóa ra là Dung tần, thiếp thân còn tưởng là ai, dám chặn người ở cung Khôn Hòa?”
Dung tần nhìn người vừa rồi còn trốn mình, bây giờ lại tự động dâng lên, không khỏi cười khẽ, buông cằm Chu Kỳ ra, không nhanh không chậm nói:
“Đừng lôi hoàng hậu ra chèn ép bản cung.”
“Nô tỳ thấy bản cung lại không hành lễ, không phân biệt tôn ti. Cho dù hoàng hậu nương nương ở đây cũng phải làm theo lẽ công bằng.”
A Dư tất nhiên không tin một lời của nàng ta.
Nhưng người ta mạnh hơn, nàng nắm chặt đầu ngón tay, nhìn về phía Chu Kỳ: “Còn thất thần cái gì, không lại xin lỗi Dung tần đi?”
Chu Kỳ bước nhanh về phía nàng, nhưng lại bị Diệu Cầm ngăn lại.
“Dung tần chủ tử không cho ngươi cử động, ai cho ngươi đứng lên ---”
Lời nàng ta còn chưa nói xong bỗng nhiên bị người tát một cái. Hai má nóng bừng đau rát, nàng ta không dám tin nhìn về người động thủ.
A Dư đánh người không kịp phòng bị, ngay cả Lưu Châu gần nàng nhất cũng chưa phản ứng lại.
Một cái tát rơi xuống, sạch sẽ, dứt khoát, không chút do dự, tiếng vang rõ ràng. Khi nàng thu tay về còn có người chưa kịp phản ứng lại.
A Dư đánh tay cũng đau, cái tát này nàng dùng toàn lực. Cánh tay lúc này cũng run lên, nàng nghiêm nghị nhìn về phía Diệu Cầm:
“Ta đang nói chuyện với Dung tần, ai cho một nô tài như ngươi xen mồm vào! Không biết phân biệt tôn ti!”
Nàng trực tiếp trả lại lời định tội danh mà Dung tần phán cho Chu Kỳ trở về.
Dung tần nhìn hai má Diệu Cầm đỏ bừng, giận dữ cười: “Tốt, tốt, Ngọc tài nhân thật là tốt.”
Lúc này Chu Kỳ đã đứng sau lưng nàng. Trong lòng A Dư cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nàng nhìn thoáng qua có người bước ra từ cung Khôn Hòa, chợt dịu dàng lắc lắc tay, cau mày nói với vẻ đáng thương:
“Đau quá, sao lại đỏ lên vậy?”
Nhìn thân mình Dung tần tức đến run lên, nàng biết mình giả vờ như vậy là chưa đủ nên nhẹ giọng nói thêm:
“Hoàng thượng thích nhất đôi tay này của ta đấy.”
Da A Dư trắng nõn yếu ớt nên đôi tay cũng yếu ớt. Người bị đánh đến mặt đỏ lên, ngược lại tay nàng hơi sưng lên.
Nàng không thể nói rõ có phải mất mát hay không, nhưng cảm giác ngột ngạt trong lòng đã tan biến.
Nàng vừa nói xong, hoàng hậu đi tới, cau mày nhìn cảnh này: “Sao lại thế này?”
Nàng ta nhìn tình huống trước mắt, cũng không nghĩ xem Ngọc tài nhân đã dùng bao nhiêu lực, như không có gì dời tầm mắt.
Dung tần giành mở miệng trước, nghe thấy Chu Kỳ không biết phân biệt tôn ti hoàng hậu chỉ nhíu lông mày, sau đó lại giãn ra.
“Nếu không phạt người này, đám cung nhân nô tài đều làm như thế thì còn có quy củ gì nữa?”
Nàng ta nói cũng có lý và có cơ sở, nhưng không so được với câu nói hơi bối rối của Chu Kỳ:
“Chủ tử, tay người đều sưng lên, nếu hoàng thường nhìn thấy thì sao?”
Hoàng hậu định trách cứ Chu Kỳ lại phải nuốt xuống, nàng ta nhìn về phía A Dư: “Ngọc tài nhân, lời Dung tần vừa nói, ngươi có ý kiến gì không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!