Cây mai năm màu bên ngoài các Ấn Nhã hình như có chút úa tàn.
Hoàng hậu thấy hoàng thượng trách mắng phi tần, một tay vỗ nhẹ sau lưng Ngọc tài nhân nhưng nét lo lắng trên khuôn mặt nàng ta vẫn không thay đổi, nàng ta nhún người vạn phúc với Phong Dục: "Cảm xúc của Ngọc tài nhân không ổn định, vẫn cần hoàng thượng an ủi nên thần thiếp xin phép ra ngoài trước."
Phong Dục đoán nữ tử cũng không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ này của nàng nên gật đầu với hoàng thượng.
Sau khi mọi người đi ra ngoài, hắn mới kéo A Dư ra, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc đến đỏ bừng thì không nhịn được nói:
"Sao lại không có tiền đồ như vậy?"
A Dư làm lơ, nàng lấy hai tay che mặt nghẹn ngào nói: "Hoàng thượng đừng nhìn."
Nếu không phải đột nhiên hoàng hậu nhắc đến thì suýt nữa nàng đã quên mất cái dáng vẻ bây giờ của nàng hoàng thượng không nên nhìn.
Phong Dục nhíu mày đẩy tay nàng ra: "Được rồi, nên nhìn hay không nên nhìn thì trẫm cũng đã nhìn hết rồi."
Bây giờ mới nhớ phải che thì cũng đã muộn.
Nhưng nàng sinh ra đã đẹp chỉ có mấy nốt đỏ in trên mặt thật ra cũng không quá khó coi.
A Dư hơi dừng lại, cuối cùng nàng vẫn thả tay xuống, dù sao che mặt lại thì nàng cũng thấy rất ngột ngạt, nàng cẩn thận nhìn vẻ mặt của hoàng thượng, thấy trong mắt hắn không có lộ ra vẻ chán ghét thì nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Phi tần đứng ngoài điện rất đông, Chu Kỳ đi theo hoàng hậu ra ngoài vội vàng kêu người chuẩn bị chỗ ngồi và nước trà.
Có rất nhiều người lần đầu tiên đến các Ấn Nhã, nước trà được đưa tới, đặt trong tay mọi người, hương trà lượn lờ bay lên, đây là loại trà tốt nhất - Bích Loa Xuân, mọi người không có tâm trạng uống trà nhưng lại cảm thấy khó hiểu quan sát toàn bộ nội điện này.
Gốm trắng gạch ngọc, vách tường là ngói lưu ly, trang trí rất hoàn hảo nhưng không có chỗ nào vượt quá phân vị, cung nhân đi lại trong điện cũng rất quy củ, dáng vẻ phục tùng cúi đầu.
Có người liếc nhìn ly trà trong tay, thầm than trong lòng, ai có thể ngờ được, chỉ ngắn ngủi ba tháng, lúc trước chỉ là một cung nữ nhỏ bé lại may mắn có được ngày hôm nay?
Bích Loa Xuân này trong cung không phải ai cũng có, đây là được hoàng thượng ban thưởng nhưng các Ấn Nhã này cũng thật hào phóng lại lấy ra chiêu đãi vào lúc này.
Ngồi một mình một lúc đã có mấy người trở nên nóng nảy, lo lắng nhìn về phía hoàng hậu:
"Nương nương, không biết Ngọc tài nhân thế nào, có gì đáng ngại không?"
Lời này cũng coi như hỏi hộ tiếng lòng của mọi người ở đây, các nàng đến đây không phải vì Ngọc tài nhân mà là vì muốn gặp hoàng thượng nhưng hoàng thượng vẫn chưa ra ngoài, tình huống bên trong các nàng lại không biết gì, không cần nói cũng biết được sự sốt ruột và mất kiên nhẫn của mọi người.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn bên trong bức rèm che, hoàng thượng vẫn không có động tĩnh gì nhưng tiếng khóc của nữ nhân bên trong đã dần ngừng lại.
Nàng ta nhớ tới Ngọc tài nhân bản thân vừa mới thấy, yêu kiều nũng nịu giống như một đóa hoa mỏng manh không chịu nổi bị gãy, toàn tâm toàn ý ỷ lại nam nhân bên cạnh.
Nữ nhân ỷ lại hoàng thượng, hoàng hậu sống trong hậu cung đã thấy không ít nhưng có bản lĩnh được hoàng thượng dỗ dành thì đúng là không có mấy ai.
Nàng ta nâng chung trà lên uống một ngụm, trà mới có năm nay bởi vì Thục phi đang mang thai nên cung Kiền Ngọc vẫn chưa bị phân đi nhiều lắm nhưng năm nay có lẽ phần bị chia sẽ dừng lại ở các Ấn Nhã.
Hoàng hậu thu lại tâm tư, nàng ta hỏi Chu Kỳ: "Rốt cuộc chủ tử nhà ngươi bị làm sao?"
Chu Kỳ cúi đầu: "Thưa hoàng hậu nương nương, thái y nói chủ tử bị dị ứng nhưng không phải vấn đề lớn."
Sắc mặt vài người bỗng dừng lại, nét lo lắng trên mặt suýt nữa không duy trì được, hậu cung này chỉ cần động tĩnh hơi lớn chút thì đã khiến người ta chú ý, các nàng nghĩ đến rất nhiều khả năng, thậm chí còn đoán Ngọc tài nhân bị thượng thì có lợi nhất với ai nhưng không ngờ Ngọc tài nhân chỉ bị dị ứng.
Chu Kỳ vô tình nhìn thấy có người không cẩn thận lộ ra vẻ mặt thất vọng, trong lòng nàng ấy tức giận.
Hừ, cho dù chủ tử nhà nàng có chuyện gì thì cũng không đến lượt những người này thượng vị!
Hoàng hậu lại không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng ta tỏ ra may mắn gật đầu: "Không đáng ngại thì tốt."
Nàng ta vừa nói xong thì bên trong bức rèm che bị vén lên, Phong Dục đi từ bên trong ra, mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ.
Hắn đỡ nhẹ hoàng hậu một cái, nhướng mày nhìn những người khác:
"Các ngươi đến đây làm gì?"
"Chúng tỷ muội cũng là lo lắng cho Ngọc tài nhân, hoàng thượng bớt giận." Người nói là hoàng hậu, hoàng thượng ở đây những người khác sao có thể không đến.
Đối với chuyện những người này tại sao lại đến Phong Dục cũng không quan tâm nhưng bây giờ trong lòng hắn đang có chuyện phải lo lắng nên không kiên nhẫn nhìn mấy người trước mặt này:
"Nàng ấy đã không có chuyện gì nên lui ra hết đi, đừng làm phiền sự thanh tịnh của Ngọc tài nhân."
Sau khi mọi người rời đi, Phong Dục cũng không ở lại lâu, trên đường về cung Kiền Khôn, hắn lấy túi thơm ở bên hông ra, ánh mắt tối tăm không rõ đang suy nghĩ cái gì.
Đợi đến khi tiếng chuông gắn trên xe vua ngừng lại, hắn ném túi thơm cho Dương Đức bình tĩnh nói:
"Đưa cho Tống thái y."
Dương Đức cầm túi thơm trong nháy mắt hắn ta hơi sửng sốt, ngày nào cũng đi theo bên cạnh hoàng thượng đương nhiên hắn ta biết cái túi thơm này.
Từ lúc Chu Bảo Lâm gặp chuyện, hoàng thượng lấy cớ triều đình bận rộn, ít đi vào hậu cung hơn nên chuyện mỗi ngày dùng bữa cùng Thục phi cũng chậm lại.
Túi thơm này là lần trước lúc hoàng thượng dùng bữa với Thục phi, Thục phi đã tự mình đưa cho hoàng thượng.
Lúc này hoàng thượng lại sai hắn ta tra túi thơm này, trước đó Ngọc tài nhân lại xảy ra chuyện, Dương Đức không thể không nghĩ nhiều.
Túi thơm dưa cho hoàng thượng, Ngọc tài nhân chẳng qua đúng lúc gặp được nhưng nếu như túi thơm thật sự có vấn đề... Dương Đức thở dốc không dám nghĩ nhiều nữa.
Hắn lùi hai bước, tự mình làm chuyện này.
***
Triệu chứng trên người A Dư không nghiêm trọng lắm, người bên cạnh hoàng thượng còn cố ý tặng thuốc đến, các cung nhân cũng bày một đống thuốc ở trên bàn.
A Dư chỉ nhìn qua sau đó cho người thu vào nhà kho, nàng cũng không định dùng.
Lúc này Chu Kỳ đang dựa vào bên giường, nàng ấy không hài lòng nói chuyện với A Dư: "Tức chết nô tì rồi, những người đó vừa nghe chủ tử chỉ bị dị ứng, ai cũng lộ ra vẻ mặt thất vọng chỉ ước chủ tử xảy ra chuyện!"
A Dư cầm gương đồng trong tay, nàng nhìn kỹ hai gò má của mình, đối với chuyện này cũng không làm ra phản ứng nào quá khích.
Nàng an ủi Chu Kỳ vài câu thì ném gương đồng đi nhớ ra chuyện hôm nay bản thân tai bay vạ gió.
Chu Kỳ cũng im lặng, một lúc sau nàng ấy mới nghĩ mà sợ nói: "Chủ tử, người nói xem, chuyện hôm nay là ngoài ý muốn sao?"
Không hề nhận ra bản thân bị dị ứng, thậm chí nguyên nhân dị ứng là gì cũng không biết, nếu như thật sự là ngoài ý muốn thì tốt nhưng nếu có người cố ý nhắm vào thì hôm nay là dị ứng, ngày mai sẽ là cái gì?"
A Dư hơi dừng lại: "Có phải ngoài ý muốn hay không thì ta không biết, nhưng có lẽ không phải nhằm vào ta mà đến."
"Chủ tử nghĩ thế nào?"
A Dư nhìn nàng ấy: "Hôm nay ta gặp hoàng thượng là chuyện ngoài ý muốn, hoàng thượng đưa ta lên thuyền cũng là hứng thú nhất thời, những chuyện như vậy người bên ngoài không có khả năng biết trước được."
Còn nữa có thể để hoàng thượng mang theo hoặc sử dụng vật đó thì nó tuyệt đối sẽ không có khả năng gây hại đến hoàng thượng.
Nàng chỉ là một tài nhân nho nhỏ, có thể khiến người ta lợi dụng hoàng thượng để nhằm vào nàng thì cũng quá coi trọng nàng rồi.
Chu Kỳ nhẹ nhàng thở ra, nàng ấy lại hỏi: "Vậy thì chuyện này chúng ta cứ quên đi như vậy sao?"
"Dựa vào cái gì mà bắt ta phải quên đi?" A Dư hỏi lại.
Mặc kệ người đó có phải cố ý nhắm vào nàng hay không nhưng chuyện nàng tai bay vạ gió cũng rõ rành rành, nếu như không phát hiện kịp hoặc là nàng ngại ngùng không dám nói với hoàng thượng thì ai biết được cuối cùng nàng sẽ biến thành dáng vẻ thế nào?
Nàng không nơi nương tựa, trong hậu cung này thứ duy nhất có thể dùng chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp này.
Làm tổn thương mặt của nàng không thể nghi ngờ là động đến chỗ đứng của nàng trong hậu cung.
Sao nàng có thể không ghi nhớ trong lòng?
Chu Kỳ chậm rãi nhắc nhở nàng: "Nhưng chúng ta cũng không biết người ấy là ai mà."
Cho dù muốn trả thù thì cũng phải có mục tiêu mới được.
A Dư dừng lại nheo mắt nhìn nàng ấy một cái, Chu Kỳ thè lưỡi roi co vai lại.
A Dư nghiêng đầu ngước mắt nhìn về phía cung Kiền Khôn, đuôi lông mày của nàng khẽ nâng lên, nàng nhỏ giọng chậm rãi nói:
"Chờ đi, sẽ có tin tức thôi."
Ban đêm, trong cung Kiền Khôn chỉ còn sự yên tĩnh, Tống thái y đứng bên dưới ngự án thấp giọng bẩm báo:
"Trong túi thơm này chỉ có một thứ có khả năng khiến cho Ngọc tài nhân dính bệnh dị ứng."
Phong Dục ngồi tại chỗ, hắn đã sớm đoán được kết quả này nhưng thật sự nghe được lời thái y nói, vẻ mặt hắn vẫn trầm lặng, ánh mắt đen không rõ nghĩ gì nhìn thái y:
"Là cái gì?"
"Hoa lân."
Phong Dục nhướng mày: "Đó là cái gì?"
Tống thái y chắp tay: "Hoàng thượng có lẽ không biết, hoa lân này thật ra là vật cấm ở tiền triều, tiền triều có Viên Thái Tông sủng ái quý phi họ Dương, sau đó quý phi nổi mẩn đỏ trên người, khi tra ra mới biết nguyên nhân là do quý phi dị ứng hoa Lân."
"Không chỉ như vậy, đối với những người dị ứng hoa lân, nếu như tiếp xúc với hoa lân trong thời gian dài, nhẹ thì bị hủy dung, thần chí không rõ ràng, nặng thì khó giữ được tính mạng."
Sau khi Viên Thái Tông điều tra rõ chuyện này, phát hiện rất nhiều người dị ứng với hoa lân nên đã cho hoa này vào danh sách vật cấm."
Nói đến đây, Tống thái y khẽ ngẩng đầu:
"Nhưng đối với những người không dị ứng hoa lân thì nó chỉ như những loại hoa bình thường, ngoại trừ mùi hương hơi nặng thì không có hại chỗ nào."
"Trước đây hoa lân đã bị thiêu hủy quá nhiều, từ khi thần làm thái y thì rất ít khi nhìn thấy loài hoa này, vi thần cũng từ sách thuốc mới biết được loài hoa này."
Sau khi Tống thái y nói ra tác hại của hoa lân trong lòng Phong Dục không khỏi trầm xuống.
Một lúc lâu sau hắn mới vẫy tay để Tống thái y lui ra.
Thục phi biết trong túi thơm này có hoa lân, cũng biết tác hại của hoa lân sao?
Phong Dục thậm chí không cần đoán cũng biết.
Nàng ta tất nhiên không có lá gan hại hắn, đương nhiên cũng xác định được hắn không dị ứng với hoa lân nên mới có thể dám thoải mái đưa túi thơm này cho hắn.
Nhưng những cung nhân hầu hạ hắn hay phi tần trong hậu cung thì sao?
Có liên quan gì đến nàng ta đâu.
Có khi nàng ta cố ý bỏ hoa lân vào, thậm chí còn hi vọng hậu phi trong cung có nhiều người dị ứng với hoa lân này chút.
Đột nhiên Phong xiết chặt bàn tay, trong lòng hắn tức giận gần như không đè nén được.
Hắn biết trong bụng Thục phi có hoàng tự, cho nên đối với những chuyện nàng làm từ trước đến nay đều là nhắm một mắt mở một mắt, nhưng không ngờ vì thái độ của hắn ngược lại đã dung túng cho tính cách nàng ta khiến nàng ta càng ngày càng không thu lại được tính tình.
"Thai nhi trong bụng thục phi thế nào rồi?'
Dương Đức còn đang suy nghĩ mấy lời Tống thái y nói, trong lòng cảm thấy tức giận dù sao Thục phi đưa túi thơm cho hoàng thượng nhất định sẽ không lo lắng bọn họ làm nô tài có dị ứng hay không, mà mỗi ngày người ở gần hoàng thượng nhất chính là hắn.
Hắn chỉ có thể cảm thấy may mắn vì bản thân mạng lớn nhưng không có nghĩa là hắn không căm tức hành động của Thục phi.
Cho đến khi bên tai vang lên tiếng hoàng thượng, Dương Đức mới giật mình, vội khôi phục tinh thần:
"Thái y nói gần đây Thục phi nương nương đang ăn kiêng cho nên có ảnh hưởng không tốt đến thai nhi trong bụng, nhưng cung nhân trong cung Kiền Ngọc cũng không dám khuyên nhiều..."