“A Dư cô nương đã được đưa về rồi, chắc là không sao ạ.”
Dương Đức nói ra những lời này cũng rất gian nan, ba mươi trượng không hề nhẹ, hắn ta nói câu “không sao” kia mà đến chính bản thân cũng phải chột dạ.
Sau khi hắn ta dứt lời, loan trượng dừng lại, bên trong không còn truyền ra một chút âm thanh nào.
Dương Đức lại không đoán được tâm tư của thánh thượng.
Loan trượng dừng lại, Phong Dục cất bước vào ngự thư phòng, Dương Đức theo sát phía sau, bỗng nghe thấy một câu: “Danh sách lúc niên yến không cần viết Dung tần nữa.”
Dương Đức tặc lưỡi, vội vàng vâng dạ.
Danh sách lúc niên yến? Còn có thể là gì nữa? Sang năm thánh thượng sẽ tuyển tú, vốn định sắc phong thăng địa vị cho những người ở lâu trong cung, Dung tần mà ra khỏi danh sách thì vị trí tần cao quý sẽ bị bỏ trống.
Phong Dục dựa vào bàn xử lý chính sự.
Không phải hắn đang trút giận cho cung tỳ kia mà là không thích cách làm của Dung tần.
Thuở nhỏ thân làm hoàng tử, tính tình hắn vừa bá đạo vừa nhỏ nhen, thứ mà hắn đã nhìn trúng thì dẫu bản thân có không cần nữa cũng không cho người khác hủy hoại.
***
Cho dù Diệu Cầm luôn làm khó dễ nhưng cuối cùng A Dư vẫn gắng gượng vượt qua. Song điều nàng không nghĩ tới chính là sau khi vết thương đã lành, nàng vẫn làm công việc lúc đầu, cũng không bị đánh đuổi ra ngoài điện.
Có điều vẫn có phần khác với lúc trước.
Dung tần chủ tử không muốn nàng trực đêm nữa, A Dư cũng vui vẻ ung dung hơn.
Trong đó điều khiến A Dư có phần khó khăn nhất vẫn là bị Diệu Cầm nhắm vào. Diệu Cầm thân làm cung nữ phụ trách công việc trong cung Du Cảnh, gần như ngang với một nửa Dung tần chủ tử, lời của nàng ta chính là ý của Dung tần. Trong khoảng thời gian ngắn mà tình thế trong cung Du Cảnh đã biến hóa ít nhiều.
Gần hai tháng, đèn lồng đỏ trong cung Du Cảnh chưa từng sáng.
Lòng người hầu hạ trong cung có phần sốt ruột, không khỏi phỏng đoán có phải chủ tử nhà mình đã bị thất sủng rồi không.
A Dư cũng có loại suy nghĩ ấy. Dù sao trước kia chưa bao giờ có tình huống hai tháng không thấy thánh thượng thế này, nhưng nàng cũng chỉ dám nghĩ thầm trong bụng chứ không dám để lộ ra ngoài mặt.
Trong chính điện, Dung tần tức tối ném vỡ bình sứ Thanh Hoa trong tay: “Rốt cuộc hoàng thượng có ý gì?”
Diệu Cầm cẩn thận tránh khỏi mảnh vỡ trên đất, thói quen cứ hễ tức giận là đập đồ của chủ tử được dưỡng thành từ nhỏ, tiến cung cũng chưa từng sửa đổi. Nàng ta an ủi một cách lưỡng lự: “Có lẽ chỉ là bận rộn việc triều chính…”
“Bận rộn?” Dung tần cười lạnh một tiếng: “Thị tẩm cung Càn Ngọc năm ngày, ngay cả cung Khôn Hòa cũng đến hai lần, cứ đến chỗ bổn cung thì lại bận rộn?”
Diệu Cầm quỳ thụp xuống đất: “Chủ tử không thể nói thế được!”
Cho dù có nói cung Càn Ngọc thế nào cũng không ngại, nhưng cung Khôn Hòa chính là chỉ hoàng hậu nương nương, được hoàng thượng tôn kính nhất. Nếu lời ngày hôm nay truyền tới tai hoàng hậu thì tình cảnh của chủ tử sẽ càng khó khăn hơn.
Dung tần không phục nhưng rốt cuộc không nói gì nữa.
Nàng ta vỗ bàn, cuối cùng cũng không che giấu được sự sợ hãi trong đáy lòng: “Vậy ngươi nói xem bổn cung nên làm cái gì bây giờ?”
Nô tài trong cung này đều là kẻ mềm nắn rắn buông, đồ ăn đưa tới hôm nay đã nguội cả rồi, nếu như hoàng thượng không tới cung Du Cảnh này nữa thì nàng ta không dám nghĩ đến mình sẽ có cảnh ngộ thế nào.
Diệu Cầm cũng không biết nên làm thế nào cho phải, do dự hồi lâu: “Hôm nay trời lạnh, sao chủ tử không đưa bát canh đến ngự thư phòng?”
Thục phi thường dùng chiêu này, những người khác không phải chưa từng dùng, nhưng chẳng qua chỉ là cóc đi guốc, khỉ đeo hoa.
Cho nên Diệu Cầm vừa nói câu này Dung tần đã nhíu mày, Diệu Cầm liền bổ sung một câu: “Chủ tử tự mình đưa tới chẳng phải càng có thành ý hơn sao?”
Mắt Dung tần sáng ngời nhưng lại có chút do dự: “Cách này có được không?”
“Thử xem mới biết được ạ.”
Dung tần hít một hơi thật sâu, cuối cùng hạ quyết tâm: “Thôi, ngươi đi sai người nấu một chén canh gà ác táo đỏ đi, bổn cung tự mình đưa tới.”
Nàng ta hết cách rồi, còn không gặp được hoàng thượng nữa thì trong cung này sẽ có lời bàn nàng ta không được sủng ái mất.
Lúc A Dư nhận được tin tức này, Dung tần đã dẫn người đi tới điện trước, nàng khá kinh ngạc nhưng không mấy hy vọng vào chuyện này.
Thục phi được sủng ái biết bao mà có thấy nàng ta từng đến ngự thư phòng bao giờ? Cùng lắm chỉ là phái người đưa canh tới mà thôi.
Hậu cung không được can dự việc triều chính, ngự thư phòng đó không phải là nơi mà hậu phi nên đến.
Quả nhiên chỉ trong thời gian hai nén nhang, nghi trượng của Dung tần chủ tử đã được khiêng trở về.
A Dư cách khá xa, loáng thoáng trông thấy Dung tần ôm mặt, hình như khóe mắt đỏ bừng.
Tiểu Lý Tử cầm nghi trượng cùng đi, đợi sau khi Dung tần vào chính điện, A Dư ngoắc gọi Tiểu Lý Tử đi qua, hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Nàng đứng ở trong hành lang, mai ngũ sắc quấn lấy đầu ngón tay nàng, Tiểu Lý Tử đứng trên mặt đất ngoài lan can cũng thấp giọng trả lời nàng: “Đi một chuyến đến điện trước, còn chưa gặp mặt thánh thượng đã bị đuổi về rồi ạ.”
Tiểu Lý Tử dùng chữ “đuổi” này không hề sai chút nào, lúc đó Dương công công vào thông báo một tiếng, sau khi ra ngoài thì sắc mặt lạnh lẽo hết sức khó coi, hiển nhiên là bị thánh thượng khiển trách một trận.
Tâm trạng Dương Đức không tốt, tất nhiên cũng sẽ không nói năng khách sáo với Dung tần, suýt nữa làm Dung tần tức phát khóc tại chỗ.
A Dư không cảm thấy bất ngờ, gật đầu với hắn ta, vừa định xoay người đi thì Tiểu Lý Tử bỗng khẽ gọi nàng, A Dư khó hiểu quay đầu lại.
Tiểu Lý Tử khẩn trương siết chặt tay dưới tay áo, lo âu nhìn về phía nàng: “Muội cẩn thận chút, chớ để bị kéo vào.”
A Dư cười đến con ngươi cong cong: “Lý Tử ca yên tâm, ta sẽ tránh mà.”
Nàng nhẹ nhàng bước về, tâm trạng chủ tử không tốt, đuổi hết người ra, nàng cũng chưa vào mà chỉ đứng ở ngoài cửa điện đợi.
Chuyến này Dung tần gây ra trò cười trong cung, hôm sau sau khi thỉnh an trở về, sắc mặt tái xanh, đám người A Dư hoàn toàn không dám lên chuốc xui xẻo.
Nhưng không phải nàng muốn tránh là có thể tránh được việc này.
Ba ngày sau, A Dư trực ở trước điện như thường ngày, đang chán ngán mất tập trung thì rèm bỗng bị người bên trong vén lên, Diệu Cầm lộ mặt từ trong đó, nhíu mày liếc A Dư rồi hừ lạnh nói: “Theo ta vào.”
A Dư đột nhiên bóp chặt đầu ngón tay trắng nõn.
Sau khi đã trải qua sự việc kia, nàng không cảm thấy Dung tần chủ tử tìm nàng sẽ có chuyện gì tốt.
Nàng bước vào, dừng ở trước ba tầng rèm châu, quỳ gối khom lưng: “Nô tỳ tham kiến chủ tử.”
Bên trong mãi vẫn không lên tiếng, để nàng hành lễ cả nửa ngày, A Dư chỉ nghĩ chủ tử muốn lấy nàng ra để trút giận, đáy lòng mới nhẹ nhõm hơn.
Dù sao thì việc quỳ hành lễ này là chuyện cung nữ thường làm nhất, đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy.
Sau một lúc lâu, cuối cùng trong rèm cũng truyền đến âm thanh: “Ngươi đi làm một chuyện thay bổn cung, nếu như làm tốt thì bổn cung sẽ thưởng thật hậu.”
A Dư nhíu mày, lòng dạ không yên: “Chủ tử nghiêm trọng rồi, làm việc thay chủ tử là bổn phận của nô tỳ.”
Dung tần bật cười, A Dư chỉ nghe thấy vẻ lạnh lẽo, nàng ngậm chặt miệng, không nói những lời đường đường chính chính này nữa.
“Ngươi đi đưa canh sâm nấu từ phòng bếp nhỏ đến ngự tiền thay bổn cung đi.”
Chân mày A Dư nhíu lại thật chặt, mấy ngày trước đây chủ tử mới vấp ngã trước việc này, sao vẫn chưa từ bỏ ý định chứ?
Nàng không muốn đi.
Chủ tử đi mà còn không được lợi lộc gì, một nô tài như nàng thì càng không cần phải nói.
Nàng bất an đến mức thậm chí không hề suy nghĩ đến dự tính sâu xa trong hành động này của chủ tử.
Nàng quỳ ngay xuống đất, bấm vào lòng bàn tay, run rẩy lên tiếng: “Nô tỳ không dám, sợ làm hỏng việc ạ.”
Dung tần không kiên nhẫn nghe nàng nói tiếp, bảo thẳng: “Nếu ngươi làm tốt thì tất nhiên bổn cung sẽ thưởng cho, nếu như làm hỏng, ha!”
Dung tần không nói hết lời, nhưng không cần nói cũng biết tiếng cười nhạt kia đại biểu cho điều gì.
Mặt A Dư trắng bệch ra, không dám từ chối nữa, khó khăn nhận việc.
Ra khỏi chính điện, có người đưa khay bạc đựng chén canh cho nàng, A Dư mím chặt môi, căm hận nhận lấy.
Tiểu Lý Tử trông thấy từ xa bèn đi tới hỏi: “Chủ tử bảo muội đi làm gì đấy?”
Tâm trạng của A Dư rất loạn: “Ta cũng không biết.”
Ánh mắt của Tiểu Lý Tử dừng lại trên mặt nàng, thầm thở dài một tiếng trong lòng rồi nói hết tin tức mà mình biết được: “Bây giờ hoàng thượng đang ở cung Càn Khôn, muội vừa đi vừa nghĩ cho kỹ...”
Thoạt đầu A Dư rất mừng rỡ, ở cung Càn Khôn thì tốt hơn ngự thư phòng nhiều, chí ít đó là chỗ mà người hậu cung có thể đến, đợi Tiểu Lý Tử nói nửa câu sau, nàng ngẩng đầu có phần khó hiểu: “Suy nghĩ gì?”
Tiểu Lý Tử có phần nghẹn họng, chân mày nhíu lại mới khó khăn nói ra: “Nghĩ xem về sau muội nên làm thế nào.”
Hắn ta nhìn dung mạo kiều diễm của nữ tử đã đoán được đại khái suy nghĩ của chủ tử rồi.
Hắn ta muốn để A Dư và Chu Kỳ đều bình an ra khỏi hoàng cung, nhưng hắn ta thấp cổ bé họng, không làm được gì hết, mà chuyện trong khoảng thời gian này đã định trước A Dư khó, rất khó xuất cung.
A Dư liếc thấy mành của chính điện tựa như lại bị vén lên từ bên trong, không dám trì hoãn nữa, vội vã nói: “Chờ ta trở về rồi nói sau!”
Nói rồi, nàng bưng khay bạc hối hả chạy ra khỏi cung Du Cảnh.
A Dư rảo bước xuyên qua ngự hoa viên và hành lang rất dài mới nhìn thấy bóng dáng cung Càn Khôn. Thấy Tiểu Lưu công công trước cửa, nàng thở phào một hơi, may mắn không phí công đi chuyến này.
Tiểu Lưu công công là đồ đệ của Dương Đức, mỗi ngày đều theo thánh giá, hắn ta ở chỗ này thì chắc chắn hoàng thượng cũng ở đây.
A Dư học quy củ vô cùng tốt, cho dù chạy cả đường mà nước canh trên khay bạc cũng không sánh ra lấy một giọt.
Nàng hít thở sâu, ổn định thân thể rồi cúi đầu cung kính đi tới trước cung Càn Khôn, không ngoài dự liệu, bị tiểu Lưu công công giơ tay ngăn lại.
“Người ở đâu?”
Lần đầu tiên A Dư tới cung Càn Khôn này, chỉ cảm thấy áp lực tăng gấp bội, sợ mất mật, chỉ muốn mau chóng đưa bát canh vào nên lập tức cúi chào, ngước khuôn mặt trắng nõn lên nở nụ cười, tiếng nói lanh lảnh: “Lưu công công, nô tỳ là người cung Du Cảnh, chủ tử bọn ta lo cho hoàng thượng, cố ý bảo nô tỳ đưa canh sâm đến cho hoàng thượng.”
Nàng chỉ mới mười bốn tuổi, vì nhỏ tuổi nên nụ cười ngây thơ vô cùng.
Không ai đánh khuôn mặt tươi cười, Tiểu Lưu Tử sờ mũi, nét mặt cũng nhu hòa đi. Cho dù trước đó vài ngày Dung tần nương nương mới vừa bị dạy dỗ, hắn ta cũng không lạnh mặt đối với A Dư, khách khí bảo: “cung Du Cảnh? Chờ một lát, nô tài vào thông báo đã.”
A Dư thấy người hầu vua dễ nói chuyện như vậy thì đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, dù cho chưa làm xong việc nhưng không để lại ấn tượng xấu ở ngự tiền cũng coi như chuyện may mắn rồi.
Tiểu Lưu Tử bảo A Dư chờ, còn mình thì rón rén vào trong điện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!