Trác Vân Lâu, nằm ở điện phía Tây của cung Nhàn Vận, Hứa mỹ nhân ở nơi này.
Sau khi thỉnh an trở về, Hứa mỹ nhân mới biết vị Ngọc tài nhân này vốn ở trong cùng một cung với nàng ta, Đại tân triều lấy Đông làm chủ, vị trí của nàng ta cao hơn Ngọc tài nhân, lại thua nàng một bước sống ở điện phía Tây, vô hình trung tựa như thấp hơn nàng một cái đầu.
Trong cung điện đẹp đẽ trang nhã ấy, Hứa mỹ nhân chầm chậm nằm lên giường, mặt mày nàng ta rủ xuống, luận về dung mạo, thực ra nàng ta cũng không tính là xuất chúng trong số người mới lần này, nhưng khi nàng ta cười lên, lại có sự nhã nhặn không thể giải thích, ngay cả cử chỉ dường như cũng mang theo một vẻ đẹp lưu loát sinh động.
Phụ thân nàng ta là Lại bộ thị lang chức quan chính tam phẩm, tổ phụ lại là thái phó thời Tiên đế, môn đệ vô số, dòng dõi thư hương chân chính, nàng ta nhập cung chính là từ mỹ nhân tứ phẩm, trong lòng nàng ta cũng rõ ràng, nguyên nhân có lẽ là bởi vì tổ phụ của nàng ta.
Rất lâu sau, trong cung điện yên tĩnh có một người đi vào, Lạc Vân cọ đế giày thêu hoa ngoài cửa, rồi mới rón rén đi vào.
Hứa mỹ nhân nghe thấy tiếng động, trở người ngồi dậy: “Nhìn rõ Ngọc tài nhân rồi chứ?”
Lạc Vân gật đầu: “Nhìn từ xa, quả thực có thể nói là dung mạo khuynh thành.”
Lúc nàng ta nói ra lời này, có hơi do dự, bởi vì nàng ta biết Hứa mỹ nhân không thích lắm nữ tử có dung mạo quá xinh đẹp.
Quả nhiên, Hứa mỹ nhân ngừng lại, rồi nói: “Đây ngược lại là tất nhiên, nếu không phải như thế, Dung tần cũng sẽ không đẩy người ra vào lúc này.”
Hứa mỹ nhân lại dựa vào giường một lần nữa, khuôn mặt dịu dàng của nàng ta khẽ thay đổi.
Thực ra sau khi thỉnh an, nàng ta luôn ở trong cung đợi Ngọc tài nhân đến thỉnh an.
Tuy nói nàng ta không phải là chủ của một cung, nhưng suy cho cùng vị trí của nàng ta vẫn cao hơn Ngọc tài nhân, nếu Ngọc tài nhân biết lễ nghi, thì cũng nên đến vấn an nàng ta, nhưng nàng ta đợi cả một ngày, đợi đến khi các Ấn Nhã thị tẩm, cũng không đợi được Ngọc tài nhân.
Hứa mỹ nhân nhìn về điện phía Đông, đôi mắt khép hờ, khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt của nàng ta.
Vào lúc nàng ta không nói chuyện, Lạc Vân đã lùi về phía sau, im lặng cúi đầu.
Các Ấn Nhã, Dương Đức không biết đợi ở bên ngoài bao lâu, mới nghe thấy bên trong truyền ra tiếng gọi nước.
Lúc đám người Dương Đức đi vào, A Dư đang nằm trong ngực của Phong Dục, đôi tay vô lực đặt trên ngực hắn, đôi môi đỏ mọng thở hổn hển, quyến rũ đến không ngờ, nhưng những nô tài đi vào hầu hạ ấy lại không có gan nhìn lên giường.
Chăn gấm đắp trên người nàng, che đi cơ thể của hai người, ngón tay ở trong chăn gấm của A Dư từ lồng ngực hắn trượt xuống từng chút, rồi dừng lại ở nơi nào đó, lại nhẹ nhàng đẩy lên, cuối cùng dừng ở nơi mà đôi mày của hắn nhíu lại.`
Mặc dù kiệt sức, nhưng nàng vẫn không nắm bắt được, tại sao nam nhân lại sẽ nhíu mày vào lúc này.
Nàng hơi bất đắc dĩ, lại cảm thấy nam nhân này quả thực khó hầu hạ.
Rèm giường đã buông xuống, nàng yếu ớt quay mặt qua, môi hồng khẽ chạm vào ngực hắn, dường như xen lẫn chút mờ mịt hỏi: “Sao Hoàng thượng lại nhíu mày?”
Nàng mở to đôi mắt còn chưa tan xuân quang, có chút uất ức lẫn mờ mịt, ngay cả đầu ngón tay chạm vào lông mày hắn cũng tựa như sợ sệt hơn:
“Là… Thần thiếp hầu hạ không được tốt?”
Phong Dục ôm vòng eo mảnh khảnh của nữ tử, trên người hai người vừa ra mồ hôi, nằm cùng một chỗ có hơi dính, nhưng cảm giác này không hiểu sao lại khiến người ta muốn dán chặt hơn một chút, cho nên Phong Dục không từ chối nữ tử nằm trên người hắn, mà trái lại còn ôm nàng rất chặt.
Chỉ là hắn có chút đau đầu.
Hắn cảm thấy nữ tử này không chỉ không có quy củ, mà quả thực là cả gan làm loạn.
Nữ tử suồng sã lại mạnh dạn trên giường, vốn là chuyện tốt, nhưng quá suồng sã, cũng khiến người ta hơi chịu không nổi, vết thương trên người hắn đêm qua vẫn chưa khỏi, hôm nay lại thêm vết thương mới.
Cơn đau rát dán ở sau lưng, tuy rằng không phải không thể nhịn, nhưng Phong Dục xưa nay không có thói quen chịu đựng, nên mới lộ ra một hai phần cảm xúc.
Phong Dục bỗng nhíu mày nắm lấy tay nữ tử, hắn từng yêu nhất đôi tay trên cơ thể nàng, mà nàng cũng thực sự bảo dưỡng rất tốt, rõ ràng đã làm nô tì rất lâu, nhưng lại có thể giữ cho đôi tay không chút tì vết, nàng không sơn móng tay, móng tay trong suốt long lanh, thon dài trắng nõn, hoàn hảo như một khối ngọc bích.
Khiến cho Phong Dục vốn muốn bảo nàng cắt móng tay cũng không thể nói nên lời.
Ai bảo hắn yêu thích đôi tay này.
Trong lòng Phong Dục phiền muộn, hất tay nàng ra, ngồi thẳng người dậy.
Lúc hắn cầm tay A Dư, nàng đã mơ hồ đoán được vì sao hắn không vui, sau khi nam nhân ngồi dậy, nàng liền nhìn thấy kiệt tác của mình ở sau lưng hắn, A Dư nhất thời xấu hổ đến mức ngón chân đều co quắp hết lại.
Nàng cũng không ngờ, dưới tình huống đó nàng lại có thể mất khống chế đến vậy.
Trước khi Phong Dục xuống giường, nàng bỗng ôm hắn từ phía sau.
Cơ thể Phong Dục chợt cứng đờ, dẫu sao hai người cũng vừa mây mưa trên một chiếc giường, hắn cũng không vô tình đến mức gạt cô ra vào lúc này.
Nữ tử thò đầu qua vai hắn, tránh ở bên tai khẽ nói:
“Hoàng thượng, phía sau người…”
m cuối của nàng dường như có hơi run rẩy, mang theo chút vội vã và ngượng ngùng: “Người trước đừng đi xuống!”
Động tĩnh này rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của đám người Dương Đức, hắn ta nghi ngờ xoay đầu lại, chỉ nhìn thấy thân trên đang khỏa thân của Hoàng thượng, và đôi cánh tay mềm mại như không xương đang quấn nơi vòng eo của hắn.
Còn không đợi hắn ta nhìn kỹ, thì đột nhiên cảm nhận được một luồng hơi lạnh, hắn ta lẳng lặng ngẩng đầu, chợt chạm vào đôi mắt đen kịt của Hoàng thượng, sợ tới mức vội cúi đầu xuống, hận không thể cho mình một cái tát, thật là càng sống càng đi lùi, cái gì cũng dám nhìn lung tung!
Phong Dục lúc này có phần tức giận, không biết là tức giận Dương Đức to gan, hay là nữ tử phía sau.
Cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, phát hiện vết thương nóng rát phía sau lưng có một vệt mềm mại in vào, hắn mơ hồ đoán được đó là gì, hô hấp bỗng nặng xuống.
Thực ra A Dư không có suy nghĩ gì khác, chỉ là không muốn để hắn đi xuống bây giờ, sợ người bên cạnh nhìn thấy vết thương phía sau lưng hắn.
Cho nên nàng mới hôn những vết thương ấy, giống như là tò mò, nàng đưa đầu lưỡi ra, tựa như lông vũ rơi xuống nhẹ nhàng đảo qua vết thương, nàng chỉ cảm thấy trên đầu lưỡi có vị hơi tanh ngọt, khiến nàng khó chịu cau mày.
Nàng vừa muốn ngồi dậy, tìm trà để súc miệng, bỗng nhiên bị người đè ở dưới thân,
A Dư ngơ ngác ngẩng đầu lên, thoáng thấy vẻ âm u nơi đáy mắt của nam nhân, và yết hầu chậm rãi trượt xuống của hắn, nàng sợ hãi nuốt nước miếng.
Nàng thật sự có hơi sợ.
Đêm hôm qua, lần đầu tiên nàng nếm thử cảm giác, không biết trời cao đất dày đi trêu chọc hắn, cuối cùng nếm phải hậu quả.
Vừa rồi nàng thật sự chỉ là đơn thuần ngăn hắn xuống giường, chứ không hề có suy nghĩ mờ ám, nhưng lúc này ngẫm lại, mới cảm thấy hành động kia tràn đầy mê hoặc và kiều diễm, khiến cho khuôn mặt cô bỗng đỏ bừng.
Nàng sợ hãi co người lại, mở to đôi mắt sáng rực, nhìn hắn cầu xin:
“Hoàng thượng… Thiếp sai rồi…”
Nàng lo sợ đến mức quên cả tự xưng.
Phong Dục híp mắt, không nặng không nhẹ trách cứ một câu: “Không có quy củ.”
Cũng không biết rốt cuộc là trách cứ câu nói của nàng không có quy củ, hay là hành động vừa rồi, hoặc là tất cả.
A Dư cắn môi, không đồng ý với câu nói này.
Vào cung ba năm, quy củ của nàng xưa nay đều học rất tốt, cho dù là những người cũ vào cung trước nàng cũng chưa chắc có thể sánh được với nàng.
Nàng còn muốn nói gì đó, nhưng một khi nam nhân muốn, căn bản không nghe lọt tai lời của nàng, mặc kệ nàng xô đẩy khóc lóc xin tha đủ kiểu, cũng không ngừng giày vò, không biết đã qua bao lâu, mãi cho đến khi nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, hắn mới buông tha cho nàng.
Mà lúc này, nàng đã không còn chút sức lực nào nữa, ngay cả cổ họng cũng khô khốc đến mức không muốn nói chuyện.
Thấy nàng như thế, trong lòng Phong Dục lại cảm thấy dễ chịu hơn.
Không có lý nào hắn chịu đựng đau đớn sau lưng, mà nàng thì lại hưởng thụ mọi sự thoải mái.
Điện phía Đông gọi nước rất muộn, sáng sớm hôm sau, Hứa Mỹ Nhân nhận được tin tức từ chỗ cung nhân, vẻ mặt dịu dàng của nàng ta thoáng chốc đờ đẫn.
Dù cho không ai biết, nhưng nàng ta cũng phải chịu đựng mới nhịn xuống được sự khó chịu vô hình đó.
Sau khi nàng ta vào cung, cũng chỉ được ân sủng ba bốn lần.
Trong ấn tượng của nàng ta, cho dù là khi hành sự, Hoàng thượng cũng đều tuân theo quy củ, trời vừa khuya, thì sẽ gọi nước.
Nàng ta còn tưởng, Hoàng thượng kiềm chế, không ham mê chuyện kia.
Hứa mỹ nhân ngồi trước bàn trang điểm rất lâu, nhìn người trong gương đồng, cho dù nử tử trong gương không phải khuynh quốc khuynh thành, thì cũng chắc chắn xứng đáng được gọi là mỹ nhân, luận về tài hoa thì Hứa mỹ nhân tự tin rằng hậu cung này không một ai vượt trội hơn nàng ta.
Nhưng, dường như Hoàng thượng không thèm để ý việc này.
Lẽ nào, tài hoa của nử tử thật sự thua kém một dung nhan mỹ miều hay sao?
Trước kia Hứa mỹ nhân không tin, nhưng bây giờ nàng ta lại bỗng nhiên lung lay ý nghĩ này.
Có lẽ trước khi tiến cung, mẫu thân nói không sai, nam tử trên đời này làm gì có ai không yêu gương mặt của nữ tử chứ?
Nếu không làm sao có thể không ngừng tuyển phi nạp thiếp, còn không phải ham muốn nữ tử trẻ trung xinh đẹp và cảm giác mới mẻ vụn vặt kia ư.
Lạc Vân thấy chủ tử bất động hồi lâu, ngập ngừng nói: “Chủ tử?”
Hứa mỹ nhân chợt hoàn hồn: “Sao thế?”
Nàng ta luôn dậy sớm, còn chưa đến thời gian thỉnh an.
“Vừa rồi Lạc Sương nói, các Ấn Nhã đã có động tĩnh.”
Ánh mắt Hứa mỹ nhân chợt lóe, nàng ta nói: “Mau giúp ta trang điểm.”
Trong thời gian nửa chén trà, Hứa mỹ nhân đã sửa soạn xong chính mình, hôm nay nàng ta mặc váy dài màu xanh lam, càng tôn thêm lên vẻ dịu dàng của nàng ta, giữa hàng mày tựa như có thể nhỏ ra nước, nàng ta thu hồi ánh mắt khỏi gương, rồi đi ra ngoài.
Còn chưa ra khỏi cửa cung, cách đó không xa có một nghi trượng rất dài đang đi tới, loan trượng của Hoàng thượng cách mấy chục bước vẫn nổi bật như trước.
Hứa mỹ nhân dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, rồi từ từ khom lưng xuống, động tác này đã tập luyện không biết bao nhiêu lần, ổn thỏa quy củ lại đẹp vô cùng, vòng eo mảnh khảnh theo động tác ấy càng thêm uyển chuyển.
Nàng ta cúi đầu, dịu dàng thấp giọng hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”
Cách từ xa, Dương Đức đã nhìn thấy Hứa mỹ nhân, còn nàng ta trùng hợp hay là cố ý lựa chọn thời gian, cũng không ai để ý.
Dương Đức nhìn vào trong loan trượng, hơi đưa tay lên, đội ngũ ngừng lại.
Rèm loan trượng được vén lên từ bên trong, khuôn mặt góc cạnh của Phong Dục lộ ra, bình tĩnh nhìn người đang hành lễ: “Miễn lễ.”
Nữ tử đứng lên, hắn mới nhận ra kia là Hứa mỹ nhân.
Phong Dục ngừng lại, rồi hỏi: “Ái phi lúc này đi đâu?”
Hứa mỹ nhân có được câu hỏi của Hoàng thượng, trong lòng khẽ thở phào, nàng ta mỉm cười dịu dàng: “Thời gian không còn sớm, thần thiếp muốn đi trò chuyện với Hoàng hậu.”
Vẻ mặt Phong Dục không hề thay đổi, bất kể ai cũng không nhìn ra được suy nghĩ của hắn, hắn nhàn nhạt khen một câu:
“Ái phi thật có lễ nghĩa.”
Nói ra câu này, đột nhiên Phong Dục lại nhớ đến tình cảnh lúc tỉnh dậy.
Người kia vùi trong ngực hắn, đè cánh tay hắn tê dại, khóe mắt phiếm hồng, nước mắt dường như còn chưa khô, hắn hiếm khi cảm thấy chột dạ, nên không trách tội nàng mạo phạm.
E là đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh.
Từ xưa đến nay, Phong Dục chưa từng gặp nữ tử nào không có quy củ như vậy.
Hứa mỹ nhân được khen mặt ửng đỏ: “Hoàng thượng quá khen, đây đều là việc thần thiếp nên làm.”
Phong Dục đột nhiên hoàn hồn, không nói gì thêm, buông rèm xuống, loan trượng tiếp tục đi về phía trước.
Đợi mãi đến khi loan trượng ra khỏi cung Nhàn Vận, Hứa mỹ nhân mới dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn về các Ấn Nhã ở điện phía Đông.
Ánh mắt nàng ta thoáng sâu xa, chợt nói: “Ta và Ngọc tài nhân cùng là người của cung, Nhàn Vận nên cùng đi thỉnh an Hoàng hậu mới phải.”
Lạc Vân không biết nàng ta có ý đồ gì, chỉ có thể cẩn thận khuyên can:
“Chủ tử vừa nói với Hoàng thượng hiện tại muốn đi cung Khôn Hòa, nếu chậm trễ thời gian, e là không hay lắm.”
“Huống hồ, vị Ngọc tài nhân kia tuy ở chung cung Nhàn Vận với chủ tử, nhưng trong cung ai ai không biết đó là người của Dung tần? Chủ tử cần gì bận tâm?”
Chu Kỳ đi truyền bữa sáng cho A Dư, vừa vào cung Nhàn Vận, thì thấp thoáng nghe thấy câu nói này, mặc dù không nghe hết toàn bộ, nhưng cũng đoán được đại khái ý tứ trong lời nói kia.
Chủ tớ Hứa mỹ nhân nhìn thấy nàng ấy, bèn dừng lại câu chuyện ngay tức khắc.
Chu Kỳ cũng không lộ ra sự khác thường, sau khi đi đến gần, cung kính hạ người hành lễ.
Đột nhiên Hứa mỹ nhân hỏi: “Ngươi là người trong cung Ngọc tài nhân?”
Mặc dù Chu Kỳ không hiểu ý nàng ta là gì, nhưng vẫn gật đầu trả lời, dù sao chuyện này cũng không giấu được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!