A Dư dẫn Chu Kỳ đi ra ngoài.
Người tới là Trần công công của điện Trung Tỉnh, trên khuôn mặt ông nở nụ cười, ông cũng không có một chút khinh thường nào về thân phận trước đây của A Dư.
Trần công công đến đây, chính là vì một chuyện, đó là bổ sung nha hoàn hầu hạ cho A Dư.
Tước vị tài nhân, phải cần sáu người nha hoàn.
Trừ đi chưởng sự công công và cô cô ở bên ngoài, vẫn cần thêm bốn người nữa, tất cả đều thuộc về viện phủ của nàng.
Trần công công mang theo những mười sáu người đến, lúc này tất cả đang đứng xếp thành một hàng mặc cho A Dư quan sát.
“Tài nhân chủ tử, mời người nhìn xem ở đây người có nhìn trúng ai không?”
A Dư tùy ý nhìn lướt qua, rồi lại nhìn về phía Trần công công: “Ta với những người này cũng không quen biết gì, không bằng Trần công công chọn giúp ta đi.”
Ở trong cung nhiều năm, cũng đủ để A Dư biết một ít truyện về hậu cung.Tỷ như công việc của sáu cung đều do hoàng hậu quản lý, tự nhiên chưởng sự công công của điện Trung Tỉnh cũng nghe theo hoàng thượng và hoàng hậu.
Hôm nay các phi tần cùng nhau vào cung Khôn Hòa thỉnh an vẫn chưa giải tán, Trần công công lại chạy tới đây, lý do duy nhất chính là do Ngự tiền phái người đến.
Thời gian gấp rút, cho dù những cung khác muốn cài gián điệp vào bên trong, sợ rằng cũng không kịp.
Cho nên A Dư mới yên tâm mà giao chuyện tuyển người cho Trần công công.
Để ông chọn người, nếu sau này xảy ra chuyện gì không may, đương nhiên là ông phải chịu trách nhiệm.
Trần công công hơi ngừng lại, ông quay sang nhìn ngược lại nàng một cái.
Hầu hết các chủ tử hậu cung đều muốn mình phải tận mắt chứng kiến một chút, mọi thứ không cần phải qua tay người khác.
Nhưng những vị chủ tử này thậm chí còn không suy nghĩ tới, người hiểu rõ những nô tài này là ai?
Trần công công không biết Ngọc tài nhân làm thế nào để leo đến vị trí này, nhưng hôm nay ông đã thấy, trong lòng cũng có được đáp án.
Đây không phải là một người dễ gì bị lừa.
Trước đó vài ngày cung Du Cảnh có xảy ra chuyện xôn xao, gây ồn ào, Trần công công tự nhiên cũng nghe được, ông có chút khó hiểu, tại sao Dung tần lại để cho người như vậy ra mặt chứ? Không phải điều đó sẽ gây phiền phức cho mình sao?
Trần công công cười một cái: “Ngọc tài nhân đã tin tưởng nô tài, vậy nô tài lập tức tự mình chọn thay tài nhân chủ tử.”
Mày liễu của A Dư khẽ nhíu, vì người nàng không khỏe nên phải đứng dựa vào Chu Kỳ, nghe thấy vậy liền yếu ớt cười:
“Trần công công đã từng có ân với ta và Chu Kỳ, lúc mà Tiểu Lý Tử còn sống cũng thường nói với ta rằng Trần công công rất tốt, tất nhiên là ta tin tưởng Trần công công rồi.”
Nàng cùng với Chu Kỳ và Tiểu Lý Tử cùng lúc vào cung, khi đó chưởng sự của điện Trung Tỉnh cũng là Trần công công, ban đầu hướng đi của các nàng đều do Trần công công quyết định.
cung Du Cảnh vào lúc đó đúng thật là một chỗ tốt, cho nên những lời này của nàng đều chính xác không sai.
Đến nỗi chuyện phát sinh sau đó, thế sự vô thường, đương nhiên rằng Trần công công cũng không có khả năng đoán được.
Trần công công im lặng trong chốc lát.
Ông không nói gì nữa, vốn dĩ ông chỉ muốn thay đổi hai người trong số sáu người đó.
Không vì những thứ khác, chỉ là vì lời nói trong câu kia của Ngọc tài nhân: “Tiểu Lý Tử.”
Từ trước đến nay Tiểu Lý Tử đều là người ít nói, nhưng lại vô cùng giỏi làm việc, quan hệ với mọi người xung quanh cũng không tệ, Trần công công coi như cũng hưởng thụ không ít sự báo hiếu của hắn.
Trần công công tuổi tác đã cao, ông cũng có ý định nhận con nuôi.
Vốn Tiểu Lý Tử là ứng cử viên ông vừa lòng nhất, chỉ tiếc...
Ông ở trong lòng lắc đầu một cái, nhưng trên mặt vẫn không có gì khác thường, sau khi ông đã chọn xong người liền nói: “Tài nhân chủ tử, cả sáu người này đều lanh lợi an phận, người coi xem có hài lòng không?”
A Dư nhìn sáu người mà ông chọn, vội vàng nói: “Bên người ta đã có một nha hoàn thiếp thân rồi, hay là công công bỏ bớt một người ra đi.”
Trần công công nhìn Chu Kỳ một cái, ông không nói gì, chỉ là cho một người lui về.
Lần này A Dư không nhìn nữa, chỉ nói: “Trần công công chọn người đương nhiên là rất tốt rồi, ta sẽ giữ họ lại, làm phiền Trần công công đã đi chuyến này.”
Ngay tại lúc A Dư và Trần công công đang chọn nha hoàn, cung Khôn Hòa đang thỉnh an cũng một trận náo nhiệt.
Tất cả các phi tần từ bảo lâm trở lên đều phải đến cung Khôn Hòa thỉnh an, trừ Thục phi của cung Ngọc Càn ra thì những người còn lại đều đến đông đủ.
Trong lúc mọi người đang cười nói tìm hiểu lẫn nhau, bỗng nhiên Trác tần đã lớn tuổi nhìn về phía Dung Tần ở trong cung, nàng ta mím môi ôn nhu cười khẽ:
“Hình như đêm qua Dung tần tỷ tỷ không nghỉ ngơi tốt hay sao? Mà đáy mắt vẫn còn hiện lên màu xanh vậy.”
Trác tần vừa mở miệng, cả Khôn Hòa cung từ từ yên tĩnh lại, các nàng đều quay ra nhìn Dung tần, liền phát hiện ra hôm nay Dung tần có chút tiều tụy.
Người nhạy bén với tin tức tự nhiên sẽ biết đây là vì cái gì, nàng ta chỉ là không nghỉ ngơi tốt thôi sao?
Nhìn qua giống như Trác tần đang quan tâm, nhưng cũng chỉ là chế giễu mà thôi.
Hoàng hậu dựa vào ghế ngồi, cầm lấy tách trà nhấp một ngụm, giống như nàng ta không phát giác ra có cái gì đó không ổn.
Dung tần cảm giác ánh mắt của mọi người đều rơi trên người nàng ta, đôi mắt nàng ta đầy lạnh lùng.
Mặc dù Trác tần và nàng ta cùng là tước vị tần như nhau, nhưng xưa nay Trác Tần chưa bao giờ được sủng ái và Dung tần cũng chưa từng để ả ta vào trong đáy mắt mình.
Hôm nay ngay cả nàng ta ngược lại còn dám tùy tiện giễu cợt mình.
Dung tần giơ tay lên vuốt ve cây trâm ngọc, đó là chiếc trâm phượng hoàng đầu tiên hoàng thượng ban cho nàng ta.
Trác tần nhìn theo tay của nàng ta, ánh mắt khẽ thay đổi.
Dung tần giống như nhíu mày khổ não, giọng nói càng ngày càng lạnh:
“Bổn cung rất hâm mộ Trác tần được nhàn rỗi như vậy, dù sao có lẽ đã lâu rồi Thánh thượng không ghé chỗ ngươi nhỉ.”
Trác tần nhướng mày, không có chút đau buồn nào: “Nghe lời tỷ nói kìa, chúng ta đều là phi tần của hoàng thượng, đương nhiên là tình cảm như tỷ muội rồi, muội chỉ là lo lắng cho tỷ thôi, nếu tỷ đã không thích nghe, thì muội liền không nói nữa.”
Chưa đợi Dung tần lên tiếng, hoàng hậu đã để ly trà trong tay xuống, như là bất đắc dĩ nói:
“Được rồi được rồi, hai người vốn không làm bổn cung bớt lo được mà.”
Dung tần khó khăn lắm mới ngăn không cho mình lên tiếng, trong lòng nàng ta thầm buồn, xưa nay Trác tần luôn là người của hoàng hậu, nhìn qua câu nói này của hoàng hậu giống như không giúp bên nào, nhưng nếu nghe kỹ thì vẫn có thể nghe ra sự khác biệt.
Chính vào lúc này, bỗng nhiên Cẩn Ngọc đi tới, ghét sát bên tai hoàng hậu nói câu gì đó.
Những người khác hai mắt nhìn nhau, tất cả đều im lặng.
Bỗng nhiên hoàng hậu nương nương nhìn Dung tần một cái, cái nhìn này khiến Dung tần phải sững sờ, không hiểu sao trong lòng nàng ta dần dần dâng lên một chút bất an.
Hoàng hậu chậm rãi ngồi thẳng người, cười khẽ với các phi tần:
“Bổn cung đang nghĩ tại sao hôm nay lúc đang đi với mọi người lại nghe thấy tiếng chim hỷ tước, hóa ra là do có tin vui truyền đến.”
Trác tần hùa theo nàng ta, tò mò hỏi: “Vậy đó là chuyện tốt gì thế? Mà lại khiến cho nương nương vui vẻ như vậy?
Hoàng hậu trừng mắt quở trách nhìn nàng ta một cái: “Nhìn ngươi thật sốt ruột, nhưng đây cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là trong hậu cung từ hôm nay sẽ có thêm một vị tỷ muội thân thiết, ngươi nói xem đây có phải là một chuyện vui hay không?”
Dưới điện yên lặng, chỉ có trên mặt hoàng hậu tựa như treo một ý cười thật lòng.
Dừng một lát, Chu Bảo Lâm quay sang nhìn Dung tần, đột nhiên ngập ngừng dò xét hỏi: “Không biết vị tỷ muội này là ai?”
Lúc trước nàng ta đến thỉnh an đều rất im lặng, đây cũng là lần đầu tiên nàng ta chủ động nói chuyện.
Hoàng hậu khẽ nhướng chân mày, nàng ta nói:
“Tuy nói vị này là người mới, nhưng tiếng muội muội này của Chu Bảo Lâm có lẽ đã kêu sai rồi.”
Lời vừa nói ra, hơn phân nửa người ở trong điện đều nhíu mày.
“Theo tin tức mà ngự tiền truyền đến, người mới này được phong làm tài nhân, được chính hoàng đế ban thưởng cho một chữ “Ngọc” làm tước hiệu.”
Hoàng hậu lạnh nhạt nhìn về phía Chu Bảo Lâm: “Tuy nói tỷ muội trong hậu cung tình cảm sâu nặng, nhưng quy củ lâu đời mà tổ tiên để lại không thể làm loạn, sau này Chu Bảo Lâm đừng nên kêu sai nữa.”
Chu Bảo Lâm có được câu trả lời mà mình mong muốn, đầu nàng ta cúi thấp xuống:
“Thần thiếp biết sai, sau này nhất định sẽ không tái phạm nữa.”
Hoàng hậu gật đầu một cái, ánh sáng trong mắt khẽ di chuyển, cuối cùng rơi trên người Dung tần: “Thật ra vị muội muội này hẳn là người Dung tần quen thuộc nhất, dù sao thì—”
Nàng ta dừng lại, sau đó cưỡi khẽ một tiếng: “Dù sao thì cũng là muội muội Dung tần ở bên ngoài tiến cung vào nha.”
Nụ cười trên mặt Dung tần trực tiếp đông cứng lại.
Người mới? Trừ tiện tỳ A Dư kia ra, còn có thể là đang nói ai nữa?
Ả lại có thể trong nháy mắt biến thành tài nhân? Còn được người phong cho tước hiệu?
Tay Dung tần siết chặt lại, suýt chút nữa nàng ta đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt.
Hoàng hậu đã xem đủ kịch rồi, ngược lại nàng ta cũng không thêm dầu vào lửa nữa: “Được rồi, thời gian đã không còn sớm, bổn cung không giữ các ngươi ở lại nữa.”
Cả điện này trừ hoàng hậu ra, cũng chỉ có tước vị của Dung tần là cao nhất, nàng ta là người đầu tiên xoay người rời đi.
Nàng ta sợ rằng nếu nàng ta tiếp tục ở lại, sẽ không kìm nén được nỗi buồn đang dâng trào trong nội tâm mình mất.
Diệu Cầm đã theo nàng ta vào thỉnh an, nên Ngưng Thanh chờ ở bên ngoài, vì vậy ngay khi nàng ta vừa ra tới nơi, đã quay sang hỏi Ngưng Thanh: “Con tiện nhân ấy ở đâu!”
Nàng ta đã tận lực hạ thấp giọng xuống, để những lời này không truyền tới vào trong tai người thứ ba.
Ngưng Thanh ngừng lại một lát, mới thấp giọng trả lời: “Nàng ấy đang ở trong các Ấn Nhã mà hoàng thượng ban cho.”
Chợt Dung tần nắm chặt lòng bàn tay lại, hai mắt đỏ hoe, suýt chút nữa nàng ta đã mắng thẳng ra hai chữ “Tiện nhân”, thật may lí trí của nàng ta vẫn còn, vẫn biết nơi này là cung Khôn Hòa.
Nàng ta giận dữ máy móc đi về phía trước, chợt sau lưng có người gọi nàng ta lại: “Tỷ!”
Giọng nói dịu dàng mang theo chút lạnh lùng giận dỗi này rất đỗi quen tai, Dung tần vừa nghe liền biết người đã gọi nàng ta lại là ai.
Một tiếng này, ngược lại làm cho cơn tức giận trong lòng nàng ta biến mất.
Nàng ta dừng bước, không nhanh không chậm xoay người lại, thậm chí còn có thể cười nhẹ với Trần tài nhân: “Muội muội gọi bổn cung lại là có chuyện gì sao?’
Trần tài nhân tiến lại gần nàng ta, cay điếng nghiến răng: “Tỷ thật là bản lĩnh, tùy ý nâng người cũng có thể nâng người đó lên tài nhân!”
Tay Dung tần siết chặt lại, không chút dấu vết giấu đi tia choáng váng chợt loé lên.
Chẳng lẽ Trần tài nhân này cho là tiện tỳ A Dư kia bởi vì lý do là nàng lên mới có được tước vị tài nhân hả?
Dung tần tỉnh bơ liếc nhìn Trần tài nhân, phát hiện ra ả ta thật sự nghĩ như vậy, đáy lòng không nhịn được mà bật cười.
Đột nhiên nàng ta có cảm giác cả người thoải mái, chậm rãi nhếch môi cười:
“Muội muội đang nói gì vậy? Nếu bổn cung có được bản lĩnh này, sao lại có thể không giúp muội thăng tiến, ngược lại lại cho người khác chiếm tiện nghi được chứ?”
Trần tài nhân muốn ói, xưa nay nàng ta đã biết rõ vị tỷ tỷ này đã chẳng phải người tốt lành gì.
Nàng ta vốn chỉ có ba phần nghi ngờ, bây giờ sau khi nghe câu này của Dung tần, ngược lại càng chắc chắn nhất định vị Ngọc tài nhân là do ả ta cố ý đẩy ra để đối đầu với nàng ta!
Nàng ta không ngừng cười gằn: “Tỷ cảm thấy một tên nô tài là có thể ngăn cản được ta? Tỷ quá mức coi thường ta rồi.”
Chợt Dung tần cắt lời nàng ta, hạ thấp giọng, từng chữ từng chữ nhẹ nhàng vang lên: “Muội muội chắc còn chưa thấy qua vị Ngọc tài nhân này đâu nhỉ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!