Ban đêm trời có hơi lạnh, gió nhẹ lướt qua rừng trúc kêu xào xạc, bóng đêm dày đặc khó có thể tan đi.
Trong hậu cung không có gì là bí mật, tin tức cung Du Cảnh phái người đến mời hoàng thượng tới dùng bữa tối đã được truyền đi khắp hậu cung, có không ít người chế giễu Dung tần suy nghĩ viển vông, hoàng thượng vừa tức giận với Dung tần ở Cung Kiền Ngọc, buổi tối sao có thể đến cung Du Cảnh nữa?
Lúc này, các cung đều đang chờ tin tức của hoàng thượng, mãi cho đến khi xe giá của nhà vua tiến vào cung Du Cảnh, khiến mọi người có chút ngạc nhiên.
Những người thông minh mơ hồ đoán được nguyên nhân, nhưng các phi tần mới lại không khỏi cảm thán Dung tần, không hổ là hậu phi được sủng ái nhất ngoài Thục phi.
cung Du Cảnh được thắp đèn sáng lung linh.
Dung tần tự mình nghênh đón xe giá của vua, nàng ta nhìn hoàng thượng đi từng bước từng bước đến gần, nhưng lại không cảm thấy vui sướng giống như trước kia.
Nàng ta quỳ gối hành lễ, rõ ràng hoàng thượng chỉ cách nàng ta hai bước, nhưng nàng ta lại cảm thấy hoàng thượng cách nàng ta càng ngày càng xa.
Khuôn mặt sắc sảo của nàng ta vẫn nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ.
Cho dù đã trôi qua ba năm, nàng ta vẫn còn nhớ hoàng thượng từng nói, hắn thích nhất là khi nàng ta cười.
Phong Dục ung dung nhìn qua Dung tần: "Đứng dậy đi."
Hắn dẫn đầu tiến vào cung điện, Dung tần được Diệu Cầm đỡ dậy, nàng ta cắn môi, ngơ ngác sững sờ tại chỗ, nhìn bóng dáng hoàng thượng vẫn đang đi về phía trước, mãi cho đến khi đi vào trong điện cũng không quay đầu lại, khoé mắt nàng ta có hơi ướt,
Nàng ta coi hoàng thượng là phu quân, nàng ta yêu hắn, cho nên mới biết ghen tuông.
Thế mà bây giờ, nàng ta lại phải tự mình đưa người lên giường hắn.
Cho dù nàng ta có việc muốn cầu xin, nhưng trái tim vẫn đau đớn như bị khoét sâu vậy.
Dương Đức lui lại phía sau mấy bước, hắn ta xem phản ứng của Dung tần ở trong tầm mắt, nhưng lại không có suy nghĩ đồng cảm.
Con người này thật ngu ngốc, cho dù thế nào, cũng đã tự đặt bản thân vào chốn đường cùng.
Giống như Dung tần vốn có một lá bài tốt như vậy, mà lại chơi thành như thế này, thì còn có thể trách ai được nữa?
Bên trong điện, Phong Dục ngồi thẳng trên giường nhỏ một lát, Dung tần mới chậm rãi đi vào.
Hắn chỉ liếc mắt một cái rồi liền chuyển tầm mắt, đuôi lông mày không hề xuất hiện sự mất kiên nhẫn.
Đôi mắt Dung tần hơi hồng, dáng vẻ cực kì tủi thân.
Phái người đến mời hắn tới là nàng ta, làm ra cái dáng vẻ tủi thân đấy để làm gì?
Dung tần vốn muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí, nhưng Phong Dục không chịu phối hợp, chỉ một mình nàng ta làm trò, quá xấu hổ.
Trong lòng nàng ta lạnh ngắt, không nói thêm gì nữa.
Nàng ta nhìn thoáng sang Ngưng Thanh, Ngưng Thanh đã hiểu rõ ý, lui xuống.
Ở sương phòng phía Tây, A Dư thay xiêm y và trang sức Dung tần đưa tới, Chu Kỳ đứng ở bên cạnh nàng, nàng ấy không tiếng động vén tóc cho nàng, ngọc trâm cắm nghiêng giữa búi tóc, ngọc châu rủ xuống.
A Dư tô son, hai má đỏ ửng, khuôn mặt nàng giống như hoa sen, đôi môi nàng khẽ nhếch lên, khẽ nhấp đôi môi đỏ, trông nàng thật kiều diễm, nàng đứng dưới ánh đèn, xinh đẹp khiến người ta thật không thể dời nổi tầm mắt.
Chu Kỳ rũ mắt xuống, nàng ấy cảm thấy cổ họng chua chát nói không nên lời, đôi mắt nàng rưng rưng.
Nàng ấy không biết con đường này đi có đúng hay không, cũng không biết A Dư vui hay không vui khi đi trên con đường này.
Nhưng nàng ấy nhớ, năm ấy Lý Tử ca nói muốn đưa các nàng ra ngoài cung, lúc ấy trong mắt A Dư hiện rõ lên sự chờ mong.
Nàng ấy chịu đựng sự nghẹn ngào trong cổ họng, nàng khẽ nói: "A Dư, muội phải vui lên."
Nàng ấy sợ âm thanh của bản thân lớn thêm chút nữa sẽ không giấu được giọng nghẹn ngào kia.
Nhưng A Dư cảm nhận được giọng nói của nàng ấy hơi không bình thường, A Dư không quay đầu nhìn, nàng chỉ đưa tay giữ chặt lấy tay của Chu Kì, nhẹ giọng nói nhỏ:
"Muội cảm thấy rất vui vẻ."
Đây là nơi đại diện quyền thống trị cả thiên hạ, không biết có bao nhiêu nữ nhân biết rõ nơi này là vực sâu, nhưng vẫn hăng hái tiến lên muốn đi vào như trước.
Ở trong này, nàng có xiêm y đẹp, có đồ ăn ngon, có kẻ hầu người hạ, nàng còn có gì không vui.
Chu Kỳ chịu đựng sự chua xót ở đáy mắt, nàng ấy dùng sức gật đầu.
Lời A Dư nói, nàng ấy luôn luôn tin.
Tiếng gõ cửa vang lên, Ngưng Thanh đẩy cửa tiến vào: "A Dư, người đã chuẩn bị xong chưa? Chủ tử cho gọi người."
Cả căn phòng tối mù, chỉ có chút ánh đèn trên bàn trang điểm, cũng vì vậy, nữ tử ngồi chỗ kia giống như ánh trăng sáng trong đêm tối.
Ngưng Thanh hơi sững sờ, một lúc sau nàng ta mới trở lại bình thường, nàng ta cúi đầu.
Thật ra việc A Dư có thể lọt vào mắt hoàng thượng, Ngưng Thanh cũng không cảm thấy kì lạ, dung mạo xinh đẹp như này, trừ người có quyền thế, còn không thì ai bảo vệ được?
Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi*.
(*): Câu thành ngữ Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi (木秀于林,风必摧之), có nghĩa cây cao sinh trưởng trong rừng, gió lớn sẽ phá hoại chúng, ẩn dụ cho hình ảnh người có tài năng xuất chúng dễ bị ghen ghét.
Câu thành ngữ tuy khó nghe, nhưng ứng với dung nhan này của nàng, vừa là ông trời ban ân, cũng vừa là ông trời trừng phạt.
Để xem nàng có thể chịu đựng hay vượt qua được không.
Ngưng Thanh thu lại suy nghĩ trong lòng, nàng ta lại nhắc nhở một câu: "Nếu đã chuẩn bị xong, thì mời người đi theo nô tỳ đi."
Thái độ nàng ta vừa ngay thẳng vừa đoan trang, không có ác ý với A Dư, nhưng cũng tuyệt đối không gần gũi.
Chu Kỳ đột nhiên nắm chặt lấy tay A Dư.
Trái tim A Dư cũng lệch đi một nhịp.
Nàng hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ Chu Kỳ, nàng đứng lên, không tiếng động theo sát phía sau Ngưng Thanh.
Lúc A Dư tiến vào trong điện, nàng ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua.
Trên bàn tròn làm từ gỗ lê bày lên đầy những món ăn thơm ngon,đẹp mắt, nhưng chủ tử trong điện lại không có tâm trạng dùng cơm, bởi vậy một bàn ăn chưa được đụng vào, bây giờ đã không còn nóng.
Ngưng Thanh dẫn nàng đứng chờ bên ngoài rèm.
A Dư bóp chặt đầu ngón tay trắng nõn, nàng kiềm chế trái tim đang đập nhanh trong lồng ngực, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Nàng nghe thấy giọng nói của Dung tần ở bên trong, hình như nàng ta có hơi mệt mỏi: "Hoàng Thượng, tần thiếp có hơi không khỏe, xin hoàng thượng để thần thiếp tạm thời lui xuống một lát."
Đầu Phong Dục cũng không ngẩng, hắn qua loa trả lời.
Dung tần bấm chặt vào lòng bàn tay, cho dù nói muốn ra ngoài, nhưng trong lòng nàng ta không muốn ra ngoài chút nào.
Trong nháy mắt nàng ta cảm thấy hối hận.
Nàng ta mới là phi tần chính thức của hoàng thượng, dựa vào cái gì phải nhường cho một tiện tì ở đây?
Dung tần khó khăn xoay người, bàn tay vịn trên người Diệu Cầm gần như đã trắng bệch, nàng đi nhanh qua bức rèm che, hung ác quét mắt nhìn A Dư đang đứng chờ ở đó, rồi mới vung tay áo rời đi.
A Dư không có tâm tư chú ý đến Dung tần, tim nàng đập hơi nhanh.
Cho dù nàng đã chuẩn bị rất lâu, nhưng khi thật sự đến giờ phút này, nàng vẫn có chút hồi hộp.
Sau khi nàng chấn tĩnh lại tinh thần, người hầu trong điện đã dần dần lui xuống, cách bức rèm che, nàng mơ hồ nhìn thấy người đang ngồi trên giường nhỏ ở bên trong.
A Dư mặc cho trái tim đang đập rất nhanh, hai má nàng cũng đỏ bừng.
Không đợi người bên trong nói gì, nàng đã nhẹ nhàng đưa tay vén bức rèm che lên, người ấy đang quay lưng về phía nàng.
A Dư đến gần hắn, chỉ còn khoảng cách một bước, nàng dừng lại.
Lông mi nàng run rẩy rũ xuống, nàng là đang do dự hành lễ hay không hành lễ, chỉ trong chớp mắt, nàng đã đưa ra quyết định.
Phong Dục rũ mắt, giống như đang đọc sách, thật ra sự chú ý của hắn vẫn luôn dừng lại trên người đằng sau.
Khi vừa nghe thấy lời mời của Diệu Cầm, đúng là hắn không muốn đi tới đây.
Nhưng không hiểu tại sao, hắn bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh nàng cúi người quỳ trên mặt đất.
Thật ra dáng vẻ này của cô không phải là lần đầu tiên hắn gặp.
Nhưng lúc ấy, đằng trước Dung tần ngay cả quỳ cũng vẫn thẳng lưng, sự so sánh trái ngược nhau, nàng khom lưng thấy rất rõ ràng, khiến hắn sinh ra lòng thương xót.
Hắn còn đang suy nghĩ đến tư thế hèn mọn ban ngày của nữ tử, bỗng nhiên đằng sau lưng, một đôi tay mềm mại như không có xương, khoác lên vai hắn, nàng dùng lực rất nhẹ, còn mang theo sự cẩn thận từng li từng tí và nhẹ nhàng.
Phong Dục rũ mắt, đôi tay hắn nhớ thương rất lâu giờ đã hiện ra trước mắt, chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào.
Phong Dục cử động, người phía sau bất ngờ không kịp đề phòng ngã vào bờ ngực hắn, nàng theo bản năng kêu nhẹ lên một tiếng.
A Dư hoảng hốt chưa kịp bình tĩnh thở hổn hển, hai tay nàng sợ hãi ôm lấy cổ nam nhân, đôi mắt mờ mịt mở to nhìn hắn.
Sau khi Phong Dục thấy rõ người trong lòng, đôi mắt hắn híp lại.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ trang điểm tỉ mỉ của nàng, lông mi cong như vầng trăng, làn da nõn nà, so với khuôn mặt xinh đẹp nổi tiếng kinh thành của Thục phi cũng không kém chút nào.
Bỗng nhiên hắn mở miệng: "Nàng muốn tới hay do Dung tần gọi nàng tới?"
Hoàng Thượng đã biết rõ còn cố hỏi, đây là chuyện rõ ràng rồi mà.
Dung tần phái người đi mời hắn, trong lời nói cũng có ý tứ tiết lộ chuyện đêm nay, sao hắn lại có thể không biết đáp án?
A Dư hơi do dự, nàng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hoặc là nói nàng không biết nam nhân này muốn nghe đáp án nào.
Nàng kiểm soát hơi thở, gương mặt nhỏ của nàng ngẩng lên, khóe mắt đỏ bừng của nàng xuất hiện trong tầm mắt hắn, búi tóc của nàng buộc không chặt, vì chuyện này mà suýt nữa ngọc trâm đã rơi xuống, cuối cùng tóc đen rối tung phía sau lưng.
Cánh tay nàng di chuyển từ từ, cuối cùng dừng trên đai lưng của hắn, ngón tay mảnh khảnh hơi nắm chặt, nàng nhẹ giọng nói nhỏ, âm thanh hơi run rẩy:
"Nô, nô tì muốn hầu hạ hoàng thượng..."
Phong Dục híp mắt nhìn người trước mặt, nữ tử ngẩng đầu, hai má nàng đỏ bừng, đuôi mắt nàng run rẩy, giống như đang xấu hổ và sợ hãi, nhưng hai tay bên hông hắn lại đang làm bậy.
Không biết từ lúc nào, đai lưng của nam nhân kia rơi xuống, xiêm y lỏng lẻo mở rộng, nữ tử giống như bị dọa sợ, nàng nhắm chặt đôi mắt, đầu ngón tay run rẩy muốn thu lại.
Phong Dục bắt được tay nàng, hắn đặt lại bên hông, kề bên tai nàng, thấp giọng nói:
"Tiếp tục..."
Nến đỏ đốt lên ánh sáng giống như đang nhảy múa, màn che giường dần buông xuống, che đi cảnh xuân kiều diễm bên trong.
Thật ra Dung tần không đi, nàng ta vẫn thẳng lưng đứng ở chính điện.
Tiếng động trong điện mơ hồ truyền đến, nàng ta có thể nghe thấy tiếng kêu rên rỉ của nữ tử vì không chịu nổi, nàng ta không biết bên trong khi nào mới xong, nhưng nàng ta nghe thấy tiếng gọi người mang nước vào ở bên trong, người hầu của hoàng thượng đi ra đi vào bên cạnh nàng ta, giống như nàng ta chỉ là một người bình thường.
Diệu Cầm bật khóc, nàng ta nói: "Chủ tử, người đi nghỉ ngơi đi."
Dung tần nở nụ cười lộ ra vẻ đau thương: "Nghỉ ngơi?"
Nàng ta quay đầu nhìn về phía Diệu Cầm, tuy cười nhưng trong mắt lại đọng đầy nước mắt: "Ngươi nói cho bổn cung nghe, bổn cung nên nghỉ ngơi ở đâu bây giờ?"
Nàng ta là người đứng đầu một cung, đáng ra nên ở trong chính điện.
Nhưng lúc này, một người khác không phải nàng ta đang nằm trong đó.
Để nàng ta đi nghỉ ngơi.
Nàng ta đi nghỉ ngơi ở đâu bây giờ?
Diệu Cầm lắc đầu, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Chủ tử... Người có thể đến trắc điện..."
Trong trắc điện rất yên tĩnh, sẽ không nghe thấy âm thanh khiến người ta đau thấu tim gan này.
Dung tần đột nhiên đẩy nàng ta ra, nàng ta lảo đảo lui về phía sau mấy bước, còn Dung tần thì không còn sức lực ngồi phịch xuống mặt đất, trong mắt Dung tần hiện lên sự độc ác, dữ tợn nhìn về phía Diệu Cầm:
“Bổn cung là người đứng đầu một cung, sao có thể nghỉ ngơi ở trắc điện?”
Nàng ta chống tay lên mặt đất, muốn đứng dậy, âm thanh giống như vắt ra từ trong cổ họng vang lên: "Cho dù đứng, bổn cung cũng muốn đứng ở chính điện!"
Diệu Cầm đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn chủ tử, người đã cùng nhau lớn lên cùng với nàng ta, bỗng nhiên hai hàng nước mắt chảy xuống từ trong khóe mắt.