Người mà các phi tần mới vào cung người lo lắng nhất không chỉ có mình Dung tần mà còn có vị đang được hoàng thượng sủng ái nhất ở cung Kiền Ngọc.
Sau khi có thai, Thục phi rất ít khi tới phòng sưởi Đông Sương. Bình thường nàng chỉ nằm ở trong tẩm cung, Anh Du bưng bát cháo yến trong tay nhẹ nhàng bước vào: “Nương nương, người dùng chút cháo đi ạ.”
Thục phi quay mặt đi, trên mặt nàng ta lộ vẻ lo lắng.
Anh Du gấp đến mức suýt khóc: “Nương nương, đã một ngày người không ăn gì rồi!”
Thục phi đột nhiên vung tay nàng ra, chén cháo yến nóng hổi vương vãi khắp sàn nhà: “Bản cung đã nói bản cung không ăn!”
Các cung nhân trong điện nhao nhao quỳ thụp xuống mặt đất, ai nấy đều vô cùng hoảng sợ.
Thục phi nương nương dựa người vào ghế, nàng ta không cam lòng nhìn mình trong gương đồng.
Khi vừa biết mình có thai nàng vui mừng khôn xiết nhưng từ khi các phi tần mới vào cung, tâm trạng của nàng ta lại luôn trong trạng thái bất an. Người trong gương đồng có chút xa lạ, những bộ y phục lúc trước cũng không còn vừa nữa.
Hoàng đế thích những người có vòng eo mảnh khảnh và mềm mại đến mức không thể nhìn thấy. Khi xưa, rõ ràng hoàng đế đến cung Kiền Ngọc nhiều nhất trong cả hậu cung. Nhưng nàng ta như cảm nhận được trước sự bất an vậy, khi bị phát hiện có thai, dáng người nàng như đã có mang được hai tháng, chẳng cần nói đến hoàng thượng, chính nàng ta nhìn mình còn cảm thấy khó coi. Mới có hơn ba tháng đã như vậy rồi, Thục phi không dám nghĩ dáng vẻ sau này của nàng ta sẽ như thế nào? Bản thân như vậy thật sự có thể giữ lại sự sủng ái của hoàng thượng ư?
Có lẽ do mình nghĩ quá nhiều về cơ thể thôi, Thục phi nghĩ sơ sơ một lúc bỗng nước mắt lưng tròng.
Anh Du là người hiểu nàng nất nên cũng có thể mơ hồ đoán được suy nghĩ của nương nương nhà mình, nàng ta không thể không an ủi:
“Nương nương, người nghĩ xem có bao nhiêu phi tần đang mong được mang thai giọt máu của hoàng thất?”
“Đây là vị hoàng tử đầu tiên của hoàng thượng. Từ cách cư xử của hoàng thượng cũng đủ để đoán được ngài coi trọng đứa bé trong bụng nương nương như thế nào. Nương nương phải an toàn hạ sinh hoàng tử cho hoàng thượng mới là điều quan trọng nhất.”
“Nhiều năm như vậy, tâm ý của hoàng thượng dành cho nương nương, chúng nô tỳ đều có thể thấy rõ. Bây giờ người có thai, hoàng thượng sẽ ngày càng coi trọng nương nương chứ sao mà ngài ấy có thể quên nương nương được ạ?”
Thấy tâm trạng của Thụ phi dần bình tĩnh lại, Anh Du mới gọi ngưới tới dọn những mảnh vỡ trên mặt đất đi. Nàng ta cẩn thận nâng Thục phi đứng dậy rồi ghé vào tai nàng nói thầm:
“Khi nương nương sinh vị hoàng tử này ra, nương nương sẽ là người tôn quý nhất cái hậu cung này. Người không thể vì việc nhỏ mà bỏ lỡ việc lớn được.”
Tình cảm của bậc đế vương như gió thoảng mây bay, nói tan là tan, chỉ có đứa bé này mới là thật.
Con trai trưởng luôn là người đặc biệt nhất, bây giờ trong hậu cung chưa ai có con cả. Nói đứa bé trong bụng Thục phi là cao quý nhất cũng không sai.
Ánh mắt Thục phi dần thay đổi, nàng ta nghĩ đến bức thư mà người trong nhà gửi đến, cuối cùng nàng cũng cắn môi, ngồi dậy: “Mang bát canh khác đến đây.”
Anh Du thở phào nhẹ nhõm, cười giòn tan đáp: “Nô tỳ đi ngay đây ạ!”
Suy cho cùng, cung Kiền Ngọc cũng không phải cung Cảnh Du. Lúc này, không có tin tức nào về rắc rối này được truyền ra. Người ngoài cung đều hâm mộ với việc Thục phi vừa có con nối dõi, vừa được hoàng thượng sủng ái.
Nhưng Dung tần thì khác, nàng ta không hâm mộ mà là ghe tị, hận thấu xương.
Nàng ta cũng đã từng có thai nhưng lần đó vì con tiện nhân Thục phi kia mà sảy thai.
Dung tần đang ngồi trước bàn trang điểm, trên tay nàng cầm một chiếc trâm cài hình con chim phượng hoàng, thường là những gì liên quan đến phượng vị(chức vị hoàng hậu) thì đều là thứ cao quý nhất.
Trong hậu cung, ngoại trừ hoàng hậu, nàng ta là người duy nhất được cài trâm hình phượng hoàng.
Chiếc trâm ngọc này là quà hoàng thượng ban tặng khi biết nàng ta mang thai lần đầu tiên.
Sau khi nàng ta mất con nối dõi, lại mất đi sự sủng ái của hoàng thượng. Dung tần biết, nguyên nhân xảy ra chuyện này là vì nàng ta nhưng hầu hết đều là do ả Thục phi kia gây ra.
Khi mình có thai, nàng ta cứ ỷ lại vào đứa bé trong bụng mình mà cưới nhạo Thục phi.
Nhưng nàng ta nào có biết, Thục phi kia lại to gan lớn mật như vậy. Nàng ta dám mưu hại con ruột của hoàng thượng mà không mảy may suy nghĩ gì, điều quan trọng hơn đó là vậy mà hoàng thượng lại đứng về phía ả ta.
Lần đó, rõ ràng cả nàng và Thục phi đều rơi xuống nước, nàng lại mất con, thân thể Thục phi lại vì chuyện này mà càng yếu đi. Sau đó, hoàng thượng không thèm đến cung thăm nàng mà lại càng thương yêu, chiều chuộng Thục phi hơn.
Dung tần vẫn biết, khi nàng ta thất sủng, vị tiệp dư kia chỉ là ngòi nổ còn kẻ đứng sau là con ả Thục Phi kia kìa!
Diệu Cầm vừa thấy Dung tần lại cầm chiếc trâm phượng đã biết nàng lại nhớ đến đứa con chưa sinh của mình. Nàng ta cũng chẳng biết phải khuyên chủ tử như thế nào nên chỉ thầm thở dài. Nếu lúc đó chủ tử có thể bình an hạ sinh đứa bé kia, bây giời sao nàng có thể rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay?
Nàng ta bước lên phía trước nói: “Nương nương, đêm qua người được thị tẩm là Trác tần ạ.”
Nhân lúc chủ tử đang sửng sốt, nàng vội vàng cất chiếc trâm phượng ấy đi. Dung tần ngay ra một lúc mới bắt đầu tỉnh táo lại, nàng ta cũng chẳng có tâm trạng ngắm chiếc trâm kia nữa, cau mày nói: “Sao nàng ta có thể thị tẩm được chứ?”
Trác tần là người vào vương phủ trước cả Thục phi và nàng ta.
Tuy nhiên khi còn trong phủ thì Bình Bình lại được sủng ái nhất. Sau khi đăng cơ, hoàng thượng liền để nàng ta và nàng cùng tần vị. Sâu trong đáy lòng Dung tần có không biết bao nhiêu là phiền não. Sau đó nàng ta mới phát hiện Trác tần sớm đã đầu quân cho hoàng hậu rồi, tần vị này là vì hoàng thượng muốn cho hoàng hậu mặt mũi nên mới cất nhắc nàng ta.
Sau khi vào cung, Trác tần thỉnh thoảng lại đến cung Càn Khôn để tâm sự cùng hoàng hậu. Thời gian còn lại nàng ta lại yên lặng ngồi trong cung của mình, cũng bởi vì nàng ta qua mức im lặng nên một hai tháng hoàng thượng mới đến chỗ nàng một lần. Việc này cũng chỉ do hoàng hậu nhắc nhở thôi.
Dung tần không thể đoán được, sao hoàng thượng có thể nhớ một người như vậy trong khi các phi tần mới vào cung rất nhiều?
Diệu Cẩm đã nghe ngóng được: “Nghe nói là vì hôm qua, hoàng thượng đã gặp Trác tần trong ngự hoa viên nên đêm mới tuyên cung Liễu Phong vào cung thị tẩm.”
Dung tần hung hăng vỗ bàn một cái, cười mỉa mai nói: “Yêu nghiệt kia không phải luôn tỏ ra mình là người không tranh không đoạt sao? Sao mà các phi tần mới vào cung lại giả vờ không nổi nữa rồi?”
Diệu Cầm không dám trả lời. Nàng ta nhìn ra ngoài, cuối cùng cũng nhận ra sự sủng ái khi xưa vốn không còn nữa.
Nàng ta nhướng mày hỏi: “Nương nương, bây giờ chúng ta nên làm gì ạ?”
Dung tần nghiến răng nghiến lợi, thật lâu sau cũng không nói được lời nào.
Nếu nàng ta biết bây giờ nên làm gì, nàng ta đã không còn ngồi ở đây rồi.
Ở mái đình phía tây, A Dư đang nói chuyện với Chu Kỳ: “Muội nghĩ cách gửi một bức thư cho Trần tài nhân đi.”
Chu Kỳ khó hiểu: “A Dư, tại sao chúng mình lại phải giúp nàng ta?”
“Nàng vừa vào cung, Dung tần đã đứng ngồi không yên rồi. Nếu nàng ta mà được sủng ái, Dung tần sẽ xử trí như thế nào đây?”
Chu Kỳ nghĩ một chút mới hiểu rồi gật đầu: “Vậy muội nên viết cái gì ạ?”
A Dư nheo mắt nói: “Muội cứ nói, ngày mai, xe của thánh thượng sẽ đi qua Linh Việt các.”
Trần tài nhân sống ở Linh Việt các.
Chu Kỳ ngạc nhiên hỏi: “Sao tỷ biết cái này vậy?”
A Dư không trả lời nàng ấy.
Thật ra chuyện này không chỉ có mình nàng biết, những người có tâm đều biết được.
Hôm đó là vào ngày mười lăm, thánh thượng sẽ đi qua cung Càn Khôn để nghỉ ngơi nhưng hiện giờ Thục phi đang mang thai, thánh thượng sẽ chỉ dùng bữa trưa ở đó rồi sẽ đến cung Càn Khôn. Từ cung Kiền Ngọc mà muốn đến cung Càn Khôn thì nhất định sẽ đi qua Linh Việt các.
Nàng dám chuyển lời cho Trần tài nhân là vì nàng ta vừa mới nhập cung, phần lớn những ngườitruyền tin đều nằm trong tay Dung tần. Bây giờ, nàng ta lại xích mích với Dung tần nên sẽ không ai nói cho nàng ta tin tức này. Nàng mới vào cung, trong tay không có người truyền tin, nàng ta sẽ không biết quá nhiều về chuyện trong cung.
Từ hôm suýt nữa thì bị thị tẩm ở cung Càn Khôn, A Dư lờ mờ cảm thấy thánh thượng không phải là người tuân thủ theo quy củ.
Về việc liệu Trần tài nhân có thể tranh sủng với vị ở cung Càn Khôn hay không thì tất cả đều phụ thuộc vào khả năng của nàng ta.
Nàng chỉ cần khiến cho Dung tần biết Trần tài nhân có ý định tranh sủng là được rồi.
A Dư lại dặn: “Đừng để bị phát hiện nhé!”
Những lời đàm tiếu này để cho nô tỳ của Trần tài nhân nghe thấy là được. Trong cung có nhiều người như vậy, cúi đầu xuống cũng chả ai biết ai.
Chu Kỳ đã ở trong cung nhiều năm nên nàng đương nhiên biết được chuyện này, nàng đáp lại rồi chạy nhanh ra ngoài.
Trong sương phòng không có người, A Dư mở chiếc túi thơm đang thêu trên tay ra, nàng rất bảo vệ đôi tay của mình. Dù không giỏi nữ công gia chánh, túi thơm thêu ra cũng khá khó coi. Nàng tùy tiện vứt cái túi thơm này lên trên giường, sau đó lại nhìn về phía chính điện.
Khoảng tầm sau hai chén trà, Chu Kỳ đã trở về.
Nàng ấy vừa định đóng cửa lại cho an toàn nhưng lại bị A Dư cản lại: “Không cần đâu. Ban ngày ban mặt, muội đóng cửa lại làm gì chứ.”
Cẩn thận quá lại khiến người khác biết mình chột dạ.
Chu Kỳ hiểu nên ngồi lại bên giường, nàng lại cầm chiếc khăn thêu lên, xuyên chỉ qua vải bông mà thêu tiếp những đường may tinh xảo. Đồng thời nhỏ giọng nói:
“Tỷ yên tâm, muội đã truyền tin rồi.”
Nàng không mát quá nhiều công sức. Lúc đi qua núi giả ở Linh Việt các, vừa hay lại nhìn thấy nô tài ở Linh Việt các. Nàng tùy tiện nói hai câu, mấy nguwoif kia cũng nghe thấy.
Từ đầu đến cuối nàng cũng không ngẩng đầu, cung nữ trong cung đều búi cùng một kiểu tóc. Vì vậy dù có chuyện gì xảy ra cũng không ai nhận ra nàng.
A Dư cũng không nói chuyện, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Chu Kỳ thêu khăn.
Ngày hôm sau đã có tin tức truyền tới.
Trần tài nhân gặp xe của thánh thượng ở Linh Việt các. Sau đó thành thượng vào trong cung của nàng ta ngồi một lát rồi mới đến cung Càn Khôn.
Khi mới nghe tin này, A Dư rất ngạc nhiên.
Dù là tin đó do nàng cho người truyền đi nhưng nàng thật sự không ngờ Trần tài nhân thật sự có thể mời được thánh thượng.
Phi tần bình thường thì cũng thôi đi. Nhưng kia là Hoàng hậu nương nương đấy.
Sau khi nghĩ lại, nàng bèn thở phào nhẹ nhõm. Dù cho Trần tài nhân có xảy ra chuyện gì thì đối với nàng mà nói, kết quả này là tốt nhất rồi.
Nàng bảo Chu Kỳ để ý nhất cử, nhất động của phía chính điện.
Cả buổi chiều, trong chính điện cũng không quá im lặng, bỗng có một cung nữ nhỏ bị mắng đến mức bật khóc phải chạy ra ngoài.
A Dư lập tức bảo Chu Kỳ không được đến gần chính điện, nàng cũng không dám mong khi Dung tần nổi giận mà cần có lý do.
Nàng lẳng lặng chờ đợi. Đến giờ thìn ngày thứ hai, sau khi Dung tần đến Càn Khôn cung thỉnh an xong thì trở về. Sắc mặt nàng ta tái mét, người còn chưa kịp bước vào trong sảnh chính đã rất mất bình tĩnh.
Sợ là khi đi thỉnh an cũng đã bị chọc giận rồi.
Gần đây, cung Cảnh Du không được thánh thượng sủng ái, cộng thêm tâm trạng không tốt của chủ tử. Bầu không khí của cả cung Cảnh Du đều trở nên vô cùng áp lực, người hầu trong cung thì câm như hến, rất yên lặng và an tĩnh.
Sau khi ăn cơm trưa xong, A Dư nghe thấy cuối cùng thì điện chính cũng yên tĩnh, nàng buông cây kim thêu xuống rồi bảo Chu Kỳ ở đây đợi nàng trở về.
Sau đó, nàng đứng dậy đi ra ngoài, đúng lúc đó lại gặp Diệu Cầm đang đi tìm mình.
Diệu Cầm vẫn không cho nàng sắc mặt tốt, nói: “Chủ tử gọi cô qua đấy kìa.”
A Dư cúi đầu đi theo sát nàng ta. Diệu Cầm vừa thấy dáng vẻ này của nàng liền quay đầu đi với vẻ kinh tởm.
Khi vào chính điện, Dung tần không vòng vo mà nói thẳng: “Cô mau đi đến chỗ hoàng thượng một chuyến.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!