Mọi người cùng nhau ngồi trong phòng khách, Kiều Lam đếm mười sáu cây nến, sau đó thắp từng cây một.
Kiều Lam quay sang nhìn Đàm Mặc, ánh nến lập lòe chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên. Đôi mắt màu nâu nhạt kia lại càng rực rỡ hơn, hệt như hổ phách.
Kiều Lam khẽ run lên trước vẻ đẹp đó.
Bác Trần cười ha hả giục Đàm Mặc nhanh thổi nến. Lúc này Kiều Lam mới hồi thần, vội vàng ngăn lại: “Chờ chút đã, cầu nguyện trước, đừng nói thành tiếng.”
Sau một lúc im lặng nhìn Kiều Lam, Đàm Mặc mới nhắm mắt lại. Qua một lúc lâu, anh mở mắt ra, nhàn nhạt nói: “Xong rồi.”
Bánh sinh nhật do đích thân dì Trần làm.
Đàm Mặc rất thích ăn đồ ngọt, nhưng hôm nay anh lại ăn không nhiều. Kiều Lam nhận ra tâm trạng anh có vẻ không tốt lắm. Cô mất một lúc lâu để hồi tưởng lại xem từ sáng đến giờ có chuyện gì khiến tâm trạng anh tệ như thế, nhưng vẫn không tài nào nghĩ ra được.
Kiều Lam ôm chiếc gối ôm bên cạnh vào trong lòng, tựa cằm lên gối, khẽ thở dài.
Đàm Mặc đi ra từ phòng ngủ, ánh mắt rơi vào Kiều Lam không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thời tiết bên ngoài dần trở lạnh, tuy vậy, trong nhà vẫn rất ấm áp. Thiếu nữ vừa mới tắm rửa xong, trên người mặc một chiếc váy trắng thoải mái, mái tóc dài vẫn còn ẩm ướt phủ lên bờ vai gầy. Cô cuộn tròn trên ghế salon, ôm một chiếc gối lông xù vào trong ngực, bắp chân thon thả trắng nõn cùng đôi chân trần lộ ra dưới lớp váy trắng.
Đàm Mặc dời mắt đi, máy móc nhìn tay vịn của ghế salon bên cạnh Kiều Lam: “Muộn lắm rồi sao cậu còn chưa ngủ?”
Kiều Lam lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn anh, cười cười: “Mình đi ngủ ngay đây.”
“Ừ.” Đàm Mặc gật gật đầu, quay người định đi, Kiều Lam lại gọi anh, nói: “Đàm Mặc, hôm nay… Dạo gần đây cậu gặp chuyện gì à?”
Vừa nãy Kiều Lam đã nghĩ rất lâu, không phải mỗi hôm nay Đàm Mặc mới như thế, thật ra sự khác thường này đã kéo dài rất lâu rồi.
Đàm Mặc im lặng một lát rồi hỏi cô: “Tại sao cậu lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì dạo gần đây tâm trạng của cậu không tốt cho lắm.”
Quả nhiên là cô rất thông minh, cũng rất nhạy cảm, Đàm Mặc nghĩ. Ngay cả bác Trần cũng không phát hiện ra, nhưng cô thì có.
Anh lắc đầu bảo không sao cả. Đến khi Kiều Lam về phòng rồi, Đàm Mặc ngồi trong bóng tối một lúc lâu. Anh nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt quét qua chỗ mà Kiều Lam vừa ngồi, rồi cả chiếc gối mà cô vừa mới ôm vào trong ngực.
Anh nhìn chằm chằm chiếc gối một lúc lâu, sau đó cẩn thận kéo chiếc gối lại, im lặng do dự ôm chiếc gối vào lòng.
Chủ nhật, lúc đầu Kiều Lam dự định đi xe bus đến trường như thường lệ, dù sao thì tối chủ nhật cũng có tiết tự học, nào ngờ ngoài trời lại đổ mưa.
Bác Trần nhìn bên ngoài, quay sang nói với Kiều Lam: “Lam Lam, hôm nay cháu đừng đi vội, lát nữa bác đưa cháu đến trường. Đừng ngại, ngoài trời mưa lớn như vậy, đưa cháu đi không phiền chút nào đâu.”
Đã nói như thế, Kiều Lam không từ chối được. Cảm ơn bác Trần xong, đợi đến bốn giờ, cô đeo cặp vào đi theo bác Trần ra cửa.
Tối chủ nhật trường liên cấp có tiết tự học buổi tối, rất nhiều học sinh đến sớm để chép bài tập, lúc này ở cổng trường khá đông đúc. Sau khi Kiều Lam xuống xe đi vào trường, từ xa xa, không biết là nữ sinh lớp nào ngập ngừng nói: “Người vừa rồi là Kiều Lam à?”
“Phải không?” Những cô gái khác nhìn thoáng qua, hiện tại trong trường chẳng có mấy người không biết Kiều Lam.
“Cô ấy vừa đi xuống… từ chiếc xe kia à?”
Cô gái nói một cách không chắc chắn lắm: “Hình như chiếc xe kia là chiếc xe chuyên đưa đón Đàm Mặc mỗi ngày mà đúng không? Lúc trước đã được đăng lên Tieba trường rồi đó, giá cả từ tám con số trở lên…”
Mấy cô gái khác vốn không để ý đến chuyện này lắm, đầu tiên là bị tám con số kia làm cho choáng váng một chút, sau đó mới tìm ra điểm mấu chốt.
“Vậy là hôm nay Kiều Lam được đưa tới trường bởi chiếc xe đưa đón Đàm Mặc mỗi ngày sao?”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Bọn họ không phải học sinh lớp 18, nhưng bởi vì chuyện Hách Anh theo đuổi Kiều Lam lúc trước quá ầm ĩ, những học sinh không thích buôn chuyện cũng biết, những học sinh thích hóng hớt thậm chí còn tìm ra toàn bộ những nam sinh có quan hệ tốt với Kiều Lam, trong đó có người đề cập đến Đàm Mặc.
Nghe một người học chung lớp mười với Kiều Lam nói, từ năm lớp mười Kiều Lam đã ngồi chung bàn với Đàm Mặc. Đàm Mặc không để ý đến ai ngoại trừ Kiều Lam.
Vốn quan hệ của hai người tốt thì chẳng có gì cả, nhưng hôm nay họ lại trùng hợp nhìn thấy bác Trần đưa Kiều Lam đến. Chuyện bỗng trở nên hơi thân mật và mập mờ khó tả.
Ngoài ra còn có một sự kỳ lạ không thể nói ra được thành lời.
Một chàng trai chỉ nói chuyện với đúng một cô gái, hơn nữa ngày nào cũng giảng bài cho cô, thậm chí còn mang bữa sáng cho cô gái, bây giờ còn đưa cô gái đến trường bằng xe riêng, thì gần như có thể chắc chắn rằng giữa hai người có mờ ám.
Nhưng một khi chàng trai đó là Đàm Mặc, mọi người lại có cảm giác không nên là như vậy.
Không nên như vậy, thế nhưng mọi chuyện lại quá mập mờ, vậy nên càng trở nên không được tự nhiên và kỳ quặc khó tả.
“Lúc trước mình nghe bạn kể, bạn mình khá thân với bạn cùng phòng của Kiều Lam. Bạn cùng phòng của Kiều Lam nói điều kiện gia đình cậu ấy rất khó khăn, vậy nên Kiều Lam mới cố ý đi quyến rũ Đàm Mặc vì nhà Đàm Mặc có nhiều tiền.”
“Không phải đâu, mình cảm thấy Kiều Lam không phải người như vậy, nếu không thì tại sao cậu ấy lại từ chối Hách Anh chứ? Chẳng lẽ nhà Hách Anh không giàu sao?”
“Vậy tại sao cậu ta vẫn tốt với Đàm Mặc như thế? Hơn nữa bây giờ còn ngồi xe Đàm Mặc đến trường?”
Kiều Lam không biết chuyện gì đã xảy ra. Đến khi tiết tự học buổi tối đã trôi qua được một nửa, Bạch Ngọc mới chọc chọc cô, vẻ mặt cô ấy không được dễ nhìn cho lắm, nhỏ giọng hỏi Kiều Lam: “Lam Lam, hôm nay cậu đến trường bằng gì?”
Kiều Lam không hề nói với ai về chuyện bình thường cuối tuần mình sẽ đến nhà Đàm Mặc. Cô bất giác muốn nói đại để lấp liếm cho qua, nhưng lời đến khóe miệng thì bỗng phát hiện có gì đó không ổn: “Sao vậy?”
“Trên Tieba có người chụp được ảnh cậu đi xuống từ xe nhà Đàm Mặc. Bây giờ có rất nhiều người trên vòng bạn bè đang nói chuyện này.”
Kiều Lam sững sờ, cầm điện thoại của Bạch Ngọc xem. Có người đăng hình cô đi xuống từ xe của bác Trần, nói rằng không bao giờ nhận nhầm chiếc xe này.
Bây giờ chỉ cần có dính đến tên của Kiều Lam, Hách Anh, Trần Diệu Dương thôi thì dường như tất cả mọi chuyện đều có thể bùng nổ ngay lập tức. Có người còn cố tình dắt mũi dư luận, nói đùa rằng hoa khôi của trường từ chối hoa hồng của Hách Anh, thế nhưng lại không từ chối chiếc xe sang trọng của Đàm Mặc.
Thoạt nhìn như thể đang nói đùa nhưng căn bản câu nói ấy lại không che giấu được sự mỉa mai với Kiều Lam. Lúc tan học còn có người hùa theo bảo rằng đã sớm nghe nói ngay từ đầu vì nhà Đàm Mặc giàu nên Kiều Lam mới chủ động tiếp xúc với Đàm Mặc.
Bây giờ Kiều Lam càng ngày càng nổi tiếng, người không ưa cô cũng càng ngày càng nhiều hơn, nhất là nữ sinh, dù rằng Kiều Lam căn bản không biết họ là ai.
Bây giờ những người đó lại dùng giọng điệu như thể bất bình cho Hách Anh, nói so sánh Hách Anh với một kẻ tàn tật là đang xúc phạm cậu.
Kiều Lam chưa từng tức giận như thế.
Cô không biết là do bản thân mình và Đàm Mặc, hay là do quyển tiểu thuyết này vốn đã thiết lập rằng đám học sinh trong trường luôn luôn đáng ghét như thế. Cô không hiểu tại sao lại có nhiều người thích đánh giá một người xa lạ với thái độ hả hê và cao cao tại thượng đáng kinh tởm như vậy.
Làm vậy thì bọn họ được lợi ích gì?
Sự an ủi về tâm lý sao?
Kiều Lam không hiểu được, cũng không muốn hiểu. Phản ứng đầu tiên của cô là không muốn để Đàm Mặc nhìn thấy đống lộn xộn này. Kiều Lam trả điện thoại lại cho Bạch Ngọc, sau đó nói với cô ấy: “Tuyệt đối không được để Đàm Mặc nhìn thấy những thứ này, cũng đừng nhắc đến những chuyện này trước mặt Đàm Mặc.”
Thế nhưng Kiều Lam lại quên mất rằng cảm giác của Đàm Mặc với những thứ khác thường xung quanh còn nhạy cảm hơn cô gấp nhiều lần.
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt dò xét của những người mà anh không quen biết.
Nhưng xung quanh lại chẳng có ai nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra cả.
Lại đến tiết thể dục, tất cả mọi người rời phòng học, Đàm Mặc ngồi trong lớp đọc sách. Vài nữ sinh không muốn phơi nắng nên chạy đến chỗ bóng râm phía dưới khu dạy học để tránh nắng và buôn chuyện. Đàm Mặc không có tâm trạng quan tâm mấy người đó, nhưng rồi anh đột nhiên nghe thấy tên của Kiều Lam.
Đàm Mặc chưa bao giờ dám để cho Kiều Lam và những người khác biết được tâm tư của mình. Anh sợ rằng chính thân thể tàn tật này của mình đây sẽ khiến cô phải chịu những lời gièm pha và phỉ báng. Thế nhưng Đàm Mặc không thể nào ngờ được rằng, những lời đồn đãi ấy lại ập vào tai anh một cách không thể nào chấp nhận như vậy.
“Đứng ở đằng xa kia là Kiều Lam à? Các cậu thấy cậu ấy thật sự đúng như những người khác nói sao, thấy nhà Đàm Mặc giàu nên mới cố ý tiếp cận ý?”
“Mình cảm thấy không phải như vậy.” Có người nói: “Mình cảm thấy Kiều Lam thật lòng đối tốt với Đàm Mặc.”
“Mình thật sự không hiểu lắm. Đàm Mặc có chỗ nào hơn Hách Anh đâu? Kiều Lam bị mù à?”
Đàm Mặc còn chưa hiểu rõ được ý nghĩa của những lời này, câu tiếp theo lại đột nhiên khiến cho lý trí của anh hoàn toàn sụp đổ.
“Các cậu không hiểu được chứ gì?” Một cô gái nọ cười một lúc lâu “Các cậu đã nghe từ này bao giờ chưa?”
“Từ gì?”
“Acrotomophilia [1].”
[1] Acrotomophilia (trong tiếng Trung và bản raw là ‘Mộ tàn’ 慕残), là một thuật ngữ thường được sử dụng cho một người bị hấp dẫn mạnh mẽ (hoặc bị thu hút tìиɦ ɖu͙ƈ) bởi các khuyết tật về thể chất của một người khác. Những người như vậy không chỉ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi những “mỏm cụt” (hình dạng phần tay và chân bị cụt) của một người bị mất chi mà còn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi những người bị liệt, tay chân co quắp phải dùng đến xe lăn, nạng. Có ý kiến cho rằng đây là một xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ lệch lạc, có ý kiến lại cho rằng đây chỉ đơn thuần là sự hứng thú và yêu thích.