Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chị Hai Kiều lại quay về nhà, lần này chị ta vẫn đi một mình.

Bà nội Kiều và mẹ Kiều đều không vui cho lắm. Chị Hai Kiều đã kết hôn sinh con được hơn một năm, ngoại trừ lần duy nhất được gặp con rể khi chị ta kết hôn ra thì chưa bao giờ gặp lại lần nào cả, càng khỏi nói đến cháu ngoại.

Chị Hai Kiều nói qua loa là vì chồng chị ta bận quá, con trai thì có bảo mẫu chăm sóc rồi. Chị ta ngại ngần không nói cho bà nội Kiều và mẹ Kiều biết căn bản là chồng chị ta chướng mắt nhà vợ, cho nên mới không muốn đến đây, cũng không muốn cho người nhà chị ta gặp cháu ngoại.

Dù chị Hai Kiều nói không rõ ràng, bà nội Kiều vẫn hiểu được. Bà ta hơi tức giận. Bà ta còn chưa chê cháu rể đã gần bốn mươi tuổi, ngược lại ông ta lại chê nhà bọn họ nghèo.

Chị Hai Kiều không muốn nghe những lời càm ràm của bà nội Kiều nên ậm ừ vài tiếng rồi nói chuyện với mẹ Kiều. Chị ta đến xem phòng của Kiều Lam, lại nhìn thấy bên trong chứa đầy những vật dụng không cần thiết. Lúc này chị Hai Kiều mới nhận ra điều gì đó không ổn: “Em Ba đâu?”

Số lần chị Hai Kiều về nhà mỗi năm ít đến thảm thương, căn bản không biết Kiều Lam đã bỏ đi được hơn nửa năm rồi.

Hơn nửa năm trôi qua, sự tức giận của mẹ Kiều đối với Kiều Lam dần dần tan biến. Bà ta không kể quá chi tiết, chủ yếu là không muốn chị Hai Kiều biết chuyện Kiều Nguyên trộm tiền trong nhà, nên thành ra chỉ nói đơn giản là Kiều Lam ở trọ ở trường.

Chị Hai Kiều cũng không nghĩ nhiều. Chị ta biết là thành tích học tập của Kiều Lam bây giờ rất tốt, chỉ xem như cô ở ký túc là để tiện cho việc học.

“Con còn có việc cần tìm nó mà.” Chị Hai Kiều hơi thất vọng.

“Tìm nó làm gì?” Mẹ Kiều bĩu môi nói.

Chị Hai Kiều “chậc” một tiếng: “Lúc trước mẹ bảo con hỏi thăm người ta cho em ba còn gì. Có tin tức rồi đó.”

Lúc này mẹ Kiều mới có hứng thú, lập tức trở nên hưng phấn: “Là người mà lần trước con bảo là nhà được đền bù đó hả?”

“Không phải người đó.” Chị Hai Kiều xua tay. Chị ta không nói cho mẹ Kiều biết rằng, lúc trước chị ta giới thiệu Kiều Lam với người đó, người đó thế mà lại chướng mắt Kiều Lam, còn móc mỉa rằng chị Hai Kiều là thứ vô học, chị em trong nhà không khéo lại cùng một dạng với chị ta. Chị Hai Kiều tức giận đến mức mắng chửi người đó cả tháng trời.

“Tên lần trước không ổn, đám đó mà có tiền là chỉ biết phá chứ không làm được gì đâu. Muốn tìm thì vẫn nên tìm những người có đầu óc kinh doanh, đã giàu mà còn biết kiếm tiền nữa. Người con muốn nói với em Ba tốt hơn tên lần trước rất nhiều. Cha mẹ cậu ta cũng kinh doanh nhà hàng, tuổi không lớn, mới hai mươi lăm thôi. Tuy cậu ta không quá đẹp trai nhưng trông cũng được, ngược lại còn rất cao. Con phải hỏi thăm rất nhiều lần người ta mới nhận lời đấy. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, vẫn nên tranh thủ cho người nhà thì tốt hơn.”

Mẹ Kiều càng nghe càng vui vẻ.

Chị Hai Kiều nói rằng chàng trai này là con một trong nhà, điều kiện gia đình cũng không kém gì chồng chị ta cả.

“Con định hỏi trực tiếp Kiều Lam xem hôm nào có thời gian thì hẹn gặp luôn. Sao mẹ không nói sớm cho con biết là Kiều Lam ở ký túc xá? Giờ sao con giải thích với người ta được đây? Điều kiện của em Ba không tốt, cứ chậm trễ mãi không khéo lại hỏng việc.”

“Sao lại điều kiện không tốt?” Lần này mẹ Kiều rất mạnh miệng: “Bây giờ thành tích học tập của Kiều Lam rất tốt, dáng dấp còn đẹp hơn cả con nữa cơ. Chờ mẹ chút, lần trước Nguyên nhi có đưa cho mẹ một tấm hình.”

Mẹ Kiều nói xong thì lấy điện thoại ra, lướt một hồi tìm được tấm ảnh mà Kiều Nguyên lưu về từ Tieba. Trong ảnh, Kiều Lam mặc đồng phục của người dẫn đầu, bất kể là dáng người hay ngoại hình đều cực kỳ xuất sắc.

Chị Hai Kiều cầm điện thoại ngắm nghía một lúc lâu mới cảm thán: “Non nửa năm không gặp, em Ba trổ mã thế. Sao trước đây con lại không thấy nó có tiềm năng như vậy nhỉ?”

Càng ngắm càng thấy đẹp, đẹp đến nỗi khiến chị Hai Kiều hơi ghen ghét.

Từ sau khi lấy chồng, chị ta từng gặp rất nhiều người đẹp rồi, nhưng chưa từng thấy ai được như Kiều Lam vậy.

Lúc đầu cảm thấy dáng dấp của Kiều Lam chẳng có ưu thế gì, nào ngờ bây giờ cô lại thay đổi ngoạn mục như vậy. Chị Hai Kiều cực kỳ vui vẻ, nói với mẹ Kiều: “Vậy lát nữa mẹ gọi cho Kiều Lam, bảo nó sắp xếp thời gian gặp mặt người ta.”

Mẹ Kiều luôn miệng đồng ý.

Đây chính là chuyện tốt, hơn nữa còn cực kỳ tốt. Kiều Lam đã không có lương tâm, bà ta còn muốn thu xếp cho cô một người chồng tốt như thế, mẹ Kiều không tin là Kiều Lam còn có thể không biết điều như vậy.

Sau khi chị Hai Kiều đi rồi, mẹ Kiều mới bắt đầu liên lạc với Kiều Lam, nhưng nghĩ mãi bà ta cũng không có phương thức liên lạc của cô, số điện thoại của chủ nhiệm lớp cũ giờ cũng vô dụng, bây giờ Kiều Lam đã lên lớp mười một rồi.

Mẹ Kiều tức giận, không nhịn được mà mắng Kiều Lam một lúc lâu. Buổi tối Kiều Nguyên trở về nhà, bà ta kéo nó lại bảo ngày mai đến lớp tìm Kiều Lam, kêu Kiều Lam về nhà một chuyến, nói là có chuyện tốt.

Kiều Nguyên tò mò hỏi mẹ Kiều có chuyện gì tốt, mẹ Kiều không nói cho nó nghe. Con nít con nôi không nên quan tâm đến những chuyện này.

Kiều Nguyên hơi miễn cưỡng, nhưng mẹ Kiều cho nó một trăm tệ, nó lại đồng ý.

Hôm sau, vừa tập thể dục buổi sáng xong, Kiều Lam cùng Bạch Ngọc và vài người khác đi từ bãi tập về. Kiều Lam nghe thấy có ai đó gọi tên mình từ phía sau, vừa quay đầu lại đã thấy thằng nhóc Kiều Nguyên béo tròn béo trục.

Ngay khi nhìn thấy người nhà họ Kiều, lông mày Kiều Lam nhíu lại. Đến khi thấy sau lưng Kiều Nguyên còn có vài thằng nhóc đi theo nữa, cô lại càng bực bội hơn.

Kiều Nguyên đuổi theo cô, từ trước đến giờ nó chưa từng gọi cô là chị, bây giờ trước mặt bạn bè lại mở miệng kêu một tiếng chị đầy thân thiết. Kiều Lam cảm thấy nổi cả da gà.

Kiều Lam quay lại bảo Bạch Ngọc đợi cô một lát, sau đó hỏi Kiều Nguyên có chuyện gì.

Kiều Nguyên đắc ý quay đầu hất cằm với “anh em” rồi mới nói với Kiều Lam: “Mẹ bảo chị tuần này về nhà một chuyến, có chuyện cần tìm.”

“Chuyện gì?”

“Em không biết?” Kiều Nguyên nói: “Mẹ bảo là chuyện tốt.”

Người nhà họ Kiều thì có thể có chuyện tốt gì.

Kiều Lam lười phản ứng Kiều Nguyên: “Có chuyện gì thì nói, không nói rõ ràng thì xem như xong. Cuối tuần chị đây còn có việc, không rảnh mà về.”

Ai mà biết trở về đó rồi thì cô có thể rời đi nữa không. Đối với cô mà nói, nhà họ Kiều là một vũng bùn.

Kiều Nguyên không ngờ rằng Kiều Lam lại khó nói chuyện như thế, nó vô thức muốn bắt nạt cô như trước đây, nhưng nhìn lại bộ dạng cực kỳ xinh đẹp của cô bây giờ, rồi cả vẻ hâm mộ không tài nào che giấu của đám con trai trong trường khi nhắc đến Kiều Lam, nó bỗng hơi sợ hãi, chỉ có thể nhìn cô đi xa.

Kiều Nguyên thầm nghĩ, dù gì thì nó cũng đã chuyển lời rồi, có nghe hay không là chuyện của Kiều Lam, ai bảo mẹ nó không nói rõ ràng, nó cũng không biết rốt cuộc mẹ tìm Kiều Lam có chuyện gì.

Dù bị Kiều Lam chọc giận, nhưng sau khi trở về đám “anh em” kia lại cảm thán rằng thì ra nó quen biết Kiều Lam thật. Nghe giọng điệu ghen tị của chúng, Kiều Nguyên lại cảm thấy thoải mái vô cùng.

Bạch Ngọc đợi Kiều Lam quay lại mới nói: “Lần trước đã gặp thằng nhóc mập này rồi, lần này lại tới nữa. Nó là ai vậy?”

“Em trai mình.”

“Em ruột đó hả!”

Bạch Ngọc tỏ vẻ cực kỳ khiếp sợ.

Cô ấy nhìn Kiều Lam rồi lại thìn thằng nhóc mập vừa nãy, nào giống chị em cùng mẹ sinh ra đâu, quả thật là khác nhau một trời một vực.

Hạng Tiểu Hàn ở tít đằng sau nhìn về phía bên này. Bây giờ cô ta gần như không còn chơi với các thành viên khác trong lớp nữa, nhưng lại khá quen thuộc với lớp của hai nữ sinh bạn thân của cô ta kia, nhất là những nữ sinh ở cùng phòng ký túc với hai người đó. Bây giờ Hạng Tiểu Hàn đang đi cùng với bọn họ.

Có một nữ sinh thuận miệng nói: “Đây không phải là em trai của Kiều Lam sao?”

“Sao cậu biết đó là em trai của Kiều Lam?”

“Cha mẹ Kiều Lam mở một quán ăn nhỏ trước cổng trường. Mình có đến đó mấy lần, thường xuyên nhìn thấy nhóc mập kia.”

“Vậy thì điều kiện nhà Kiều Lam rất bình thường nhỉ.” Có người nói, dứt lời lại cười cười: “Có thể là vì thành tích của cậu ấy quá tốt, lại còn cực kỳ xinh đẹp, nên mình cứ vô thức cảm thấy rằng điều kiện gia đình của cậu ấy cũng tốt lắm.”

Hạng Tiểu Hàn xen vào nói, giọng cô ta cứ quái lạ thế nào: “Nếu điều kiện nhà cậu ta tốt thì cần gì đi dụ dỗ một tên tàn tật chứ.”

Cô gái thân với Hạng Tiểu Hàn giật nảy mình, vội vàng đẩy cô ta một cái ý bảo cô ta đừng nói lung tung, nào ngờ lại không có tác dụng. Dạo gần mỗi lần nhắc đến Kiều Lam là Hạng Tiểu Hàn lại như thể đã phải kìm nén rất nhiều vậy, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy là cô ta hơi chĩa mũi dùi về phía Kiều Lam.

Nhưng về phần lý do tại sao, Hạng Tiểu Hàn lại chưa từng nói.

Một ngày nọ, Kiều Lam thấy được một bức tranh thêu treo tường do một nghệ sĩ nước ngoài tự tay làm. Lúc đầu Kiều Lam chỉ là cảm thấy bức tranh đó thật xinh đẹp, nhưng rồi lại bỗng nảy ra một ý.

Cô đặc biệt tìm đến rất nhiều chỗ, cuối cùng cũng mua được vật liệu để làm ra một bức tranh thêu.

Cô muốn thêu một bức tranh cỏ bốn lá.

Tranh rất đơn giản nhưng để làm ra thì vẫn hơi khó một chút, phải dùng từng sợi chỉ một để tạo thành hình, quá trình làm rất tinh vi, nhưng thành phẩm thì lại rất đẹp.

Lá của cỏ bốn lá trông khá có chiều sâu, thoạt nhìn cực kỳ có chất cảm [1].

[1] Chất cảm là cách diễn tả trong nghệ thuật tạo hình theo kĩ thuật đặc biệt nhằm tạo cho người xem những cảm nhận khác nhau về chất của đối tượng được miêu tả. Bức tranh hay pho tượng tuy được thể hiện bằng cùng một chất liệu (sơn dầu, than, gỗ, đá hoặc đồng...) nhưng không đơn điệu do chất cảm ở mỗi bộ phận của hình thể thay đổi khác nhau. Cùng với đường nét, màu sắc, chất cảm cũng là một trong những yếu tố ngôn ngữ của nghệ thuật tạo hình.

Đàm Mặc rốt cuộc vẫn không nói cho Kiều Lam biết anh muốn gì vào sinh nhật mình. Lời bài hát nói một lần thôi cũng tốt rồi, nhưng anh thì một lần thôi cũng không dám hỏi. Bởi vì anh sợ chỉ vẻn vẹn như thế cũng sẽ khiến Kiều Lam nghi ngờ, phát hiện ra chuyện gì đó.

Anh ngồi trên ghế salon, rõ ràng là sinh nhật nhưng Đàm Mặc lại chẳng có tâm trạng gì cả.

Trên TV là một bộ phim nào đó mà bác Trần tùy tiện bật. Từ sau khi Kiều Lam bảo anh có thời gian thì xem nhiều phim một chút, bác Trần liền mua rất nhiều đĩa phim, không có việc gì cũng bật cho anh xem.

Anh rất những bộ phim hành động gay cấn, cảm thấy nó rất thú vị, chẳng hạn như “Inception”, “12 Angry Men” vân vân. Bác Trần cũng dựa vào sở thích của anh mà bật phim.

Nhưng bộ phim mà bác Trần bật hôm nay lại là một bộ phim tình cảm.

Anh không muốn xem, bởi vì từ sau khi hiểu rõ “yêu” là gì, anh đã cảm nhận được quá nhiều khổ sở, đau đớn vì đồng cảm cũng nhiều hơn.

Nhưng bất ngờ là bộ phim này lại rất ấm áp. Giấc mơ mà anh từng ảo tưởng và hy vọng xa vời sống dậy từng chút một, khiến anh không nỡ tắt bộ phim kia đi.

Bộ phim thật ấm áp, không có sóng gió thăng trầm, từ đầu đến cuối đều tràn đầy cảm xúc dịu dàng và lưu luyến. Trong phim, nam chính nhẹ nhàng cầm lấy tay nữ chính, cẩn thận cúi đầu hôn lên ngón tay cô, thành kính như một tín đồ vậy.

Bọn họ chạm vào nhau, ôm lấy nhau, cuối cùng trao nhau một nụ hôn. Đàm Mặc đột nhiên tắt TV đi.

Anh không muốn xem nữa,

Anh xấu hổ nhắm mắt lại, bởi vì trong khoảnh khắc đó, anh nghĩ đến Kiều Lam.

Anh không chịu được mà muốn ôm cô, nắm lấy tay của cô, hôn lên ngón tay cô, khuôn mặt của cô, thậm chí là đôi môi cô một cách thành kính và nghiêm túc.

Một khi đã bắt đầu, chút suy nghĩ chưa bao giờ có hệt như thủy triều đang dâng trào, không thể khống chế được, càng muốn dừng lại thì càng điên cuồng.

“Cạch” một tiếng, có người mở cửa bước vào. Đàm Mặc bỗng mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mà vừa nãy anh đã không kiềm chế được mà mơ tưởng. Đàm Mặc sững sờ một lúc, sau đó lập tức tỉnh táo lại, như thể vừa nhận ra mình đã làm chuyện gì đó cực kỳ xấu xa không thể nào tha thứ.

Anh cứng đờ nhìn Kiều Lam đến gần mình. Cô hào hứng lấy từ sau lưng ra một tấm bảng màu đen, lật lại thì thấy đó là một bức tranh cỏ bốn lá được thêu bằng chỉ mảnh.

“Cỏ bốn lá, tự mình làm để tặng sinh nhật cậu. Đàm Mặc, mình không nghĩ ra được cậu muốn quà gì, vậy nên mình tặng cỏ bốn lá cho cậu. Chúc cho tất cả nguyện vọng của cậu đều có thể trở thành hiện thực.”

Cô gái nở một nụ cười tươi như hoa, xinh đẹp như thế, sạch sẽ như thế.

Mà một giây trước thôi anh lại đang nghĩ đến điều gì?

Đàm Mặc cảm thấy mình chính là một tên biếи ŧɦái bẩn thỉu, một con ác quỷ mưu toan kéo thiên sứ xuống vực sâu.

Thật dơ bẩn.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!