Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch: “Tư Kính Vũ không phải người nhà họ Tư?”
Ngón tay Cung Dịch khẽ vuốt ve gò má của cô, sau đó nhướng mày nói: “Muốn nghe bí mật nhà giàu có, không phải chị nên trả chút gì đó sao?”
Cố Kiều Niệm không nói hai lời, lập tức đẩy ngã Cung Dịch.
Rồi lại nắm cằm cậu ấy, “moah” “moah” một trận.
Cô đang vội hóng chuyện.
Nụ hôn vừa phải có lực, lại mơ hồ cảm nhận được sự qua loa lấy lệ.
Sau khi hôn xong, Cố Kiều Niệm vội vàng hỏi: “Bỏ ra xong rồi, nói mau lên!”
Cung Dịch lười biếng cười một tiếng, sau đó ngồi dậy.
Dòng họ Sáng Thế Kỷ cũng được xem là tài phiệt trong nước, là gia tộc có lịch sử lâu đời nhất.
Cuối thời nhà Thanh, tổ tiên của Tư Bắc, chính là những thương nhân hoàng gia, thiết kế trang sức cho các nương nương trong cung.
Có thể nó đó là một gia tộc phát triển hưng thịnh nhất vào thời nhà Thanh.
Thế nên việc trọng nam khinh nữ là không thể tránh khỏi.
Thế nhưng có lẽ ông trời giễu cợt sự bảo thủ của nhà họ Tư, bắt đầu từ đời của ông nội Tư Bắc, các bé trai trong gia tộc đều không thể sống quá hai tuổi.
Cùng lúc đó.
Ông nội Tư Bắc được chọn làm người thừa kế gia tộc.
Nhưng bởi vì ông cụ vẫn chưa có con, cho nên chỉ được chọn làm người thừa kế tạm thời.
Khi đó chủ nhân gia tộc thấy trong nhà không có đàn ông, vô cùng gấp gáp, lập tức nói, nếu sau này ai sinh con trai trước, hơn nữa nuôi dưỡng trưởng thành thế có thể thay thế ông nội Tư Bắc, trở thành người thừa kế gia tộc.
Trong cuộc chiến tranh giành quốc thừa kế.
Người nhà họ Tư giống như kẻ điên vậy, thậm chí vợ còn cho phép chồng mình ra ngoài tìm phụ nữ khác để sinh con.
Nhưng trong lúc mọi người đang khí thế bừng bừng tranh giành.
Tư Kính Vũ ra đời.
Dưới sự yêu thương của ông nội Tư Bắc, ông ta thuận lợi bước qua sinh nhật hai tuổi.
Hơn nữa càng lúc càng lớn lên khỏe mạnh.
Trong quá trình này, ông nội Tư Bắc dùng ý chí kiên cường và thủ đoạn cứng rắn, hoàn toàn nắm trong tay tập đoàn tài chính Sáng Thế Kỷ.
Trận chiến này kéo dài hơn bốn năm năm, cuộc chiến giành quyền thừa kế hoang đường mới tuyên bố kết thúc.
“Ông nội Tư Bắc dùng con của người khác, ngụy trang thành con trai của mình?” Cố Kiều Niệm nghe phổ cập khoa học của Cung Dịch xong, thấp giọng hỏi.
“Ừ.” Cung Dịch lời ít ý nhiều.
Cố Kiều Niệm che miệng, trong ánh mắt viết đầy vẻ sửng sốt.
Quả nhiên là nhà giàu có.
Tư tưởng chính tràn đầy cẩu huyết.
Cung Dịch nhìn cô như thế, trong lòng vô cùng thích.
“Tư Bắc biết không?” Sau đó Cố Kiều Niệm hỏi.
Cung Dịch bắt chéo hai chân, cùi chỏ đặt trên đầu gối của mình, tay nắm thành quyền đặt trên mặt, nghiêng đầu nhìn Cố Kiều Niệm, trông như đang thưởng thức một món đồ xinh đẹp, còn là tác phẩm nghệ thuật mà anh yêu thích không buông tay.
“Cậu ấy không biết. Bây giờ trong số người còn sống, hẳn chỉ có mình tôi và Tư Kính Vũ biết thôi nhỉ?” Cung Dịch nói.
“Sao cơ?”
Cố Kiều Niệm lại kinh ngạc, Cung Dịch lại nói cho cô biết một bí mật lớn như thế?
“Vậy cậu nói cho tôi biết làm gì?”
Cố Kiều Niệm tiến tới bên tai Cung Dịch, thấp giọng hỏi.
“Không phải chị muốn nghe bí mật của nhà giàu có sao? Vừa rồi đột nhiên nghĩ tới, cho nên nói cho chị nghe.” Cung Dịch ung dung nói.
Nếu thật sự như thế, bí mật này có thể khiến dòng họ Sáng Thế Kỷ rơi vào hỗn loạn, đối với anh mà nói cơ bản chẳng có ý nghĩa gì.
“Hừ.”
Cố Kiều Niệm ngồi thẳng, hất cằm, nhướng mày nhìn Cung Dịch: “Tôi cũng không ngốc, sao có thể tin điều như thế?”
“Thế chị nói xem, tôi vì điều gì?” Cung Dịch cười hỏi.
Dáng vẻ của cậu nhóc vô cùng đẹp mắt.
Bên ngoài mặt trời vừa ló dạng, lúc này đang từ từ lặn xuống ở phía tây.
Ánh chiều tà màu vàng, chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, vừa khéo chiếu lên người anh.
Khiến cả người anh trông như đang tỏa một vầng hào quang vậy.
Cộng thêm vẻ thờ ơ kia, lại mang theo nụ cười cưng chiều,
Ai nhìn thấy mà không nói một câu, cậu chủ Cung cổ vương nhân gian chứ?
“Tư Kính Vũ thích dì Nguyên như thế, ban đầu dùng mọi thủ đoạn, gần như đính hôn với dì Nguyên. Lúc dì Nguyên cầm lấy xét nghiệm ADN, nếu Tư Kính Vũ thật sự xem trọng dì Nguyên, hoàn toàn có thể nói cho tất cả mọi người biết mình không phải người nhà họ Tư, thế nhưng ông ta lại không làm thế…”
Hơi ngừng lại một chút.
Cố Kiều Niệm cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Tư Kính Vũ thấy Sáng Thế Kỷ quan trọng hơn dì Nguyên, không đúng… ông ta xem Sáng Thế Kỷ quan trọng hơn bất cứ thứ gì, những thứ như kim tiền, quyền thế và cả danh dự, đều là những thứ Tư Kính Vũ không thể buông ra được.”
Cung Dịch nghe cô nói, gật đầu đồng ý.
“Bây giờ vì cậu can dự vào chuyện dì Nguyên chạy trốn, chắc chắn Tư Kính Vũ rất căm ghét cậu, không làm gì được nên bây giờ vẫn còn đang nghiên cứu nên trả thù cậu thế nào.” Cố Kiều Niệm giơ tay khẽ vuốt ve gò má Cung Dịch: “Cho dù cậu đều phòng thế nào, chúng ta cũng không ở chung 24/24 được, nếu lỡ có một ngày ông ta tới tìm tôi, tôi sẽ dùng bí mật này để phản lại đao của Tư Kính Vũ.”
Cung Dịch lại gật đầu một cái: “Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức không để ông ta đến gần chị.”
“Không sợ.”
Cố Kiều Niệm cười một tiếng.
Sau đó cô nhích tới vòng qua eo Cung Dịch, gò má tựa vào ngực anh, tai cô dán vào tìm vị trí tim của anh.
Tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của Cung Dịch.
Đối với Cố Kiều Niêm mà nói.
Vô cùng ổn định.
“Cung Dịch, cẩn thận nhé, tôi chính là xương sườn mềm của cậu cũng sẽ áo giáp của cậu.”
“Tôi không thèm sợ Tư Kính Vũ.”
Nếu như Cung Dịch không dính vào chuyện này.
Cố Kiều Niệm sợ Tư Kính Vũ.
Dù sao chỉ mới nghe một vài tin đồn liên quan tới Tư Kính Vũ, Cố Kiều Niệm cảm thấy người này không bình thường.
Nhưng bây giờ không giống thế.
Tư Kính Vũ sẽ trả thù Cung Dịch.
Thế nên cô sẽ không sợ.
Không phải dùng thủ đoạn sao?
Cô không thể thất bại.
“Chị lợi hại như thế sao?” Cung Dịch nhẹ nhàng hôn lên tai Cố Kiều Niệm một cái.
“Đương nhiên.” Cố Kiều Niệm không chút do dự nói.
Cung Dịch thấp giọng cười một tiếng.
Mặc dù cách âm trong phòng không tệ.
Thế nhưng Cố Kiều Niệm vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng đốp chát ở dưới lầu.
Ngay khi cô im lặng.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm.
“Alo! Đánh cái gì mà đánh! Không biết dì Nguyên đang ngủ sao? Mau cút ra ngoài cho tôi!”
Cái này…
Là của Chu Chu.
Cô ấy đứng ở đầu cầu thang, chỉ vào Nghiêm Trình Thành và Tư Hân Nhiễm đang bắt đầu gây gổ, đánh nhau, nổi giận gào lên một tiếng.
Hai người đang đánh nhau, đều đồng loạt ngừng lại, ghé mắt nhìn về phía Chu Chu.
Dưới ánh nhìn như muốn đòi mạng của Chu Chu.
Hai người từ từ thả lỏng tay.
Chu Chu tiện tay thu hồi dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống, cười một chút: “Không quấy rầy cuộc đoàn tụ ấm áp của ba người nữa, tôi còn việc cần làm.”
Sau đó, Chu Chu đi lướt qua ba người, bình tĩnh quay về phòng.
Nghiêm Trình Thành thấy cô ấy đóng cửa phòng, sau đó mới nói: “Nói bình thường là được, rống lớn tiếng như thế… cũng không sợ ồn ào ảnh hưởng đến dì Nguyên.”
Tiếng gầm của Chu Chu.
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Cố Kiều Niệm lại lắng tai nghe, sau đó nhìn về phía Cung Dịch: “Chu Chu lợi hại thật, không còn ồn ào nữa.”
“Ừ.” Cung Dịch gật đầu một cái.
Cố Kiều Niệm dường như nghĩ tới điều gì đó, tránh khỏi lòng Cung Dịch, nghiêm túc hỏi: “Tình yêu, cậu nói xong dì Nguyên có biết chuyện về thân thế của Tư Kính Vũ không?”
Cung Dịch suy nghĩ một chút: “Không chắc chắn.”
Năm đó, Nguyên Giang Vãn cũng là một nhân vật thông minh tuyệt đỉnh.
Cộng thêm bây giờ di chúc của ông cụ Tư vẫn còn được cất giữ trong khi bảo hiểm ở ngân hàng.
Nguyên Giang Vãn có biết về thân thế của Tư Kính Vũ không.
Cũng không chắc chắn.