Vũ Tuyết nhìn ý cười hiền hoà đầy mặt của người đàn ông trước mắt.
Sống lưng ớn lạnh từng đợt.
Cô ta nghĩ không ra, sao đột nhiên mọi chuyện lại trở thành như vậy?
Lúc trước cô ta đã xem qua bản điều tra bối cảnh của Cung Dịch, rõ ràng anh chỉ là một tên bình thường không xu dính túi!
Cố Kiều Niệm cũng không có lai lịch gì, cùng lắm chính là mấy tháng này có hợp tác nhiều một chút với Hoàn Ảnh mà thôi.
"Các người đã làm tay tôi bị thương thành như vậy, mà còn muốn mạng của tôi sao?" Vũ Tuyết hỏi.
"Cô suy nghĩ nhiều rồi, quả thật là tôi muốn đưa cô đi bệnh viện, không phải lúc nãy ông chủ của tôi đã nói rồi sao? Cô Cố không cho đụng vào cô."
Vũ Tuyết cắn răng một cái.
"Ngược lại tôi muốn nhìn một chút các người có bản lĩnh này hay không, giữa ban ngày ban mặt mà dám lấy mạng tôi!"
"Bản lĩnh thì có đấy, thế nhưng cô Cố không cho." Trợ lý đáp lại.
Vũ Tuyết: "..."
Không bao lâu, Vũ Tuyết lên xe.
Chính là ngoài ý muốn.
Cuối cùng xe thật sự đi đến bệnh viện.
Trợ lý của Cung Dịch bận trước bận sau, còn đưa cô ta nhập viện điều trị.
"Bác sĩ nói, quả thật là bỏng có chút nghiêm trọng."
Trợ lý cầm báo cáo kiểm tra của Vũ Tuyết trở về.
"Nói thừa, đây chính là nước sôi nóng đấy!" Trợ lý của Vũ Tuyết hét lên.
Trợ lý của Cung Dịch nhìn về phía cô ta: "Ở đây là bệnh viện, xin cô đừng làm ồn."
Trợ lý của Vũ Tuyết: "..."
"Mặc dù rất nghiêm trọng, thế nhưng ý của ông chủ tôi là không thể làm lỡ buổi quay của đoàn phim được, hôm nay bệnh viện sẽ xử lý khẩn cấp cho cô một chút, ngày mai cô vẫn nên quay lại trường phim để quay."
"Chúng tôi đều đã bị thương thành thế này rồi, quay chụp cái gì nữa?" Trợ lý của Vũ Tuyết khiếp sợ hỏi.
"Hết cách rồi, cô Cố thích quay phim cùng cô Vũ, ông chủ nhà chúng tôi cưng chiều cô ấy cưng chiều đến coi trời bằng vung, thế nên chỉ có thể để cô chịu ấm ức rồi."
"Cô ta thích thì tôi nhất định phải diễn sao?" Vũ Tuyết tức giận hỏi.
"Cô Vũ, cô nổi tiếng chuyên nghiệp, chút vết thương này không lấy mạng của cô được, sau khi quay lại đoàn làm phim chúng tôi cũng sẽ cung cấp nhân viên y tế chăm sóc theo cô, đảm bảo sẽ không để miệng vết thương của cô bị lây nhiễm." Trợ lý dừng lại một chút: "Đương nhiên cô cũng có thể không cần diễn, thế nhưng... tôi nghĩ nhất định cô sẽ không muốn thấy trên hot search ngày mai treo mục cô gây rối nam chính của đoàn phim, cùng với kiêu ngạo không coi ai ra gì chứ?"
"Cậu đe dọa tôi?" Vũ Tuyết cắn răng hỏi.
Trợ lý của Cung Dịch gật đầu: "Đúng thế đấy."
Vũ Tuyết: "..."
"Tôi còn có chuyện khác phải xử lý nên đi trước, ngày mai gặp lại."
Không cho Vũ Tuyết cơ hội nói chuyện, trợ lý của Cung Dịch trực tiếp rời đi.
"Lẽ nào lại có cái lý đó!" Vũ Tuyết nổi trận lôi đình.
"Rốt cuộc Cung Dịch có bối cảnh như thế nào vậy?" Trợ lý của cô ta thì lại rất hoang mang.
"Có thể thấy được loại phụ nữ như Cố Kiều Niệm, có khả năng là có địa vị lớn gì đó?" Vũ Tuyết cắn răng, sau đó cô ta nghĩ đến việc gì đó: "Cô lập tức sắp xếp một tài khoản tin cực hot của chúng ta, bùng nổ chuyện Cố Kiều Niệm với Cung Dịch thật sự đang yêu đương ra ngoài!"
Bọn họ là đỉnh lưu không phải sao?
Fan người nào có thể chấp nhận được thần tượng yêu đương chứ?
Cô ta không tin không trị được đôi cẩu nam nữ này!
Rất nhanh, tài khoản tin nóng hổi nào đó đăng một tin gây sốt.
“Hết hồn, Cố Kiều Niệm với Cung Dịch vậy mà thật sự ở bên nhau?”
Bây giờ đầu năm này, gây sốt chỉ mặt gọi tên thế này, mười phần thì có tám phần là tin thật.
Vũ Tuyết cố chịu tay đau nhức, nhìn chòng chọc vào bình luận Weibo này.
Thế nhưng...
Mọi việc không phát triển theo hướng cô ta mong đợi.
"Ha ha ha ha ha má nó, cưng cũng gặm dưa nữa à?"
"Người đâu, lại đến một tên gặm dưa điên này."
"Cưng mới biết hả? Còn tổ chức hôn lễ rồi cơ!" Bức ảnh này là sân khấu hợp tác của Cố Kiều Niệm và Cung Dịch, là một tấm ảnh hai người trêu đùa với nhau.
"Lại một tên bắt đầu gặm dưa trong nghề, vãi nhái, chẳng theo chuẩn mực gì cả!"
"Lỗ tai nhỏ lắng nghe này, đằng ấy nói nhiều một chút đi!"
"Không phải chứ, so với cái dự đoán của mị không giống lắm, tối hôm qua mị nghe được ở dưới gầm giường của bọn họ là cãi nhau chia tay rồi, lý do là em trai quá lâu!"
"Dự đoán của mị đúng rồi, cố tình là thật!"
Sắc mặt Vũ Tuyết trắng bệch.
"Những người này đang làm cái gì thế?"
Trợ lý của Vũ Tuyết của nhíu mày: "Hình như bọn họ không hề tin... nhưng cũng có người tin, chị nhấn vào trang chủ xem... đều là fan CP của Cố Kiều Niệm và Cung Dịch!"
"Mau đáp lại bọn họ, nhấn mạnh không phải nói đùa, bọn họ đang ở bên nhau!" Vũ Tuyết vội vàng nói.
Trợ lý vội vàng gật đầu.
Một lát sau.
Tài khoản tin nóng hổi trả lời dòng bình luận của “Cưng cũng gặm.”
"Tôi gặm cái gì chứ? Bọn họ thật sự ở bên nhau đó!"
Ai biết được, dòng trả lời này vừa đăng, tình huống càng thêm mất khống chế.
"Tất cả mọi người hiểu một chút này, ngay từ lúc bắt đầu cố tình gặm dưa, mị cũng như thế, mỗi ngày ôm điện thoại gõ mười ngàn lần, CP của mị thật sự ở bên nhau rồi."
"A? Đằng ấy làm thật ư? Nếu không hay là đổi một tài khoản gặm CP đi?"
"Nếu bọn họ thật sự có chuyện này, đến bây giờ còn có người không biết sao?"
"Hở... cố ý là cái gì? Cầu phổ cập tin!"
"Thời buổi đặc biệt không phổ cập khoa học ha ha, hiểu thì sẽ tự nhiên hiểu."
Vũ Tuyết thấy dòng cuối cùng, trực tiếp vứt điện thoại đi.
Mục đích cô ta tạo tin gây sốt này là vì muốn đánh sâu vào vòng fan của Cố Kiều Niệm và Cung Dịch.
Không ngờ là... còn chưa gặm được thì bị thu hút rồi?
Hơn nữa, rõ ràng chính là thật, nhưng sao những tên ngu ngốc này lại không tin?
Vũ Tuyết tức điên.
Bên kia phòng trang điểm.
Bởi vì tay của Vũ Tuyết bị thương, cảnh buổi sáng căn bản là không quay được.
Cố Kiều Niệm không quay lại trường quay, mà đang ở phòng trang điểm của Cung Dịch chờ anh.
Sau một phen khiến Vũ Tuyết nhục nhã, Cung Dịch trực tiếp đi đến phòng trang điểm của mình.
Lúc anh đi vào, Chu Chu đã ở đây.
Nhìn thấy Cung Dịch tiến vào, Chu Chu lập tức cầm đồ của mình lên: "Em chờ chị trên xe, chị đừng lâu quá đấy."
"Được."
Cố Kiều Niệm gật đầu.
Lúc Chu Chu rời đi thì đóng cửa lại.
Đầu tiên là Cố Kiều Niệm thở dài một hơi, sau đó đi tới trước mặt Cung Dịch, đưa tay ra nắm lấy tay anh, rồi nhìn trái nhìn phải.
Nước không dễ kiểm soát, trên mu bàn tay Cung Dịch cũng bị văng dính một chút. Lúc này có chút đỏ đỏ.
Cố Kiều Niệm vừa nhìn đã đau lòng không thôi, cô vội vàng cầm tay bị phỏng qua: "Có đau không?"
"Đau."
Trên thực tế, Cung Dịch không hề có cảm giác mình bị văng nước đến.
Nhưng vì không muốn bị mắng, anh vẫn bày ra một trận bán thảm.
"Ả đàn bà này!" Cố Kiều Niệm tức giận tới mức cắn răng: "Tôi thật không ngờ tới cô ta không biết xấu hổ như vậy, vậy mà ngăn em trong phòng trà!”
"Tôi cũng không ngờ." Cung Dịch nói.
Cố Kiều Niệm nâng mắt nhìn anh: "Cậu cũng thật là, trực tiếp kêu người đến ấn chặt cô ta thì tốt rồi, cậu xem đi, bản thân còn bị thương!"
"Chị giận hả?" Cung Dịch hỏi.
"Đương nhiên là tôi giận rồi!" Cố Kiều Niệm rũ mắt, sau khi thoa cao trị bỏng giúp anh, còn thổi nhẹ nhẹ: "Sớm biết vậy bảo cậu băm cô ta thì tốt rồi, cũng không đến mức làm cậu bị bỏng."
Đáy mắt Cung Dịch tràn đầy ý cười.
Sau đó anh kéo tay Cố Kiều Niệm, ôm vào lòng.
Cung Dịch nhẹ nhàng xoa cái ót của Cố Kiều Niệm: "Tôi không sao, chị đừng trách tôi, cũng đừng giận tôi là được."
Như vậy...
Lần sau... tôi mới còn dám nữa.