Ở gần địa điểm lấy cảnh thứ hai của “Mưu Phượng Hoàng”, ban đầu cũng trồng mâm xôi, vừa khéo, đây thật sự là thời điểm thích hợp của đợt dâu đầu tiên trong phòng kính.
Trước đó Cung Dịch đã nghe người trong đoàn làm phim nói, lúc rãnh muốn tổ chức cho mọi người cùng đến chỗ đó để hái mâm xôi, xem như là một nhóm nhỏ.
Tối hôm qua anh đã nếm thử mùi vị tuyệt hảo của mâm xôi, thế là liền muốn cho tất cả mọi người cùng biết.
Trước khi ngủ.
Cung Dịch đã kêu người đến vườn trồng gần đó, thu hoạch một xe mâm xôi chuyển tới, sau đó phát cho nhân viên làm việc và diễn viên trong đoàn làm phim ăn.
Có một câu nói rất hay, vui một mình chẳng bằng để mọi người cùng vui.
Mặc dù mọi người không biết anh đang show cái gì.
Nhưng…
Cung Dịch hưởng thụ là được.
Nhìn mọi người vui cười rạng rỡ thưởng thức mâm xôi.
Thế nhưng cho dù bọn họ có vui vẻ thì có ích lợi gì chứ?
Những quả mâm xôi này so có thể so được với thứ mà anh đã thưởng thức vào tối hôm qua chứ?
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lúc Cố Kiều Niệm đi ra, đúng lúc nhìn thấy các anh trai công tác trong đoàn làm phim, vẻ mặt vui vẻ rạng rỡ, cầm lấy từng giỏ, từng giỏ mâm xôi trên chiếc xe hàng cỡ vừa kia.
Cố Kiều Niệm: “…”
Số lượng này chẳng phải có hơi nhiều sao?
Mấy người bán sỉ cũng không có nhiều như thế.
Trước tiên Chu Chu yên lặng, sau đó lại kẹp cánh tay, khẽ vẫy vẫy như một con hải cẩu.
Vừa vẫy vừa nói nhỏ vào tai Cố Kiều Niệm: “Cậu ấy trúng gió gì vậy chứ? Bình thường một lời cũng lười nói với người trong đoàn làm phim, sao đột nhiên lại nổi lên ý muốn xã giao, thành thật mà nói, cậu ấy không hạ độc cả xe đó chứ?”
Cố Kiều Niệm liếc mắt nhìn Chu Chu.
Trên mặt tràn đầy vẻ nếu em còn dám nói xấu bảo bối của chị, chị xé rách miệng em đấy.
Chu Chu rụt cổ lại, nhìn một xe mâm xôi kia, vô cùng đau lòng: “Xã giao cũng không cần mua tận một xe chứ? Quá phá của!”
Cố Kiều Niệm tiến tới bên tai Chu Chu, vẻ mặt trông vô cùng nghiêm túc, nếu người không biết đi ngang qua, chắc chắn sẽ cho rằng, hẳn là hai người này đang thương lượng chuyện quan trọng nào đấy.
Trên thực tế, Cố Kiều Niệm nhỏ giọng nói với Chu Chu: “Chỉ là chút tiền lẽ, tâm trạng cậu ấy tốt là được.”
Chu Chu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Cố Kiều Niệm.
Cô gái này…
Nếu như đặt ở thời cổ đại, Cung Dịch là một yêu quái, thế Cố Kiều Niệm chắc chắn sẽ vì thu phục được yêu quái mà cười một tiếng, sẽ lập tức trở thành hôn quân của chỗ các nước chư hầu!