Trở về phòng.
Cố Kiều Niệm đang định mở đèn.
Cung Dịch lập tức ôm lấy cô từ phía sau.
“Không phải anh ấy không đến gặp cô ấy nữa là vì anh ấy chết rồi.” Cung Dịch nói.
Cố Kiều Niệm vỗ vỗ vào mu bàn tay anh: “Tôi biết.”
“Chị, đã nhiều năm như thế, có phải tôi đã làm sai gì không?” Cung Dịch đột nhiên hỏi.
Cố Kiều Niệm suy nghĩ một chút.
Bởi vì phần di chúc kia, Cung Dịch gặp tai hoạ ngập đầu, mấy người anh cùng nhau lớn lên với anh bị trận hỏa hoạn lớn thiêu chết, người thầy đã nuôi nấng, dạy dỗ anh cũng mất đi.
Cung Dịch không nên hận sao?
Đương nhiên anh nên như thế.
Huống chi.
Anh có thể làm gì với một đứa bé nhỏ như thế?
Nguyên Giang Vãn trên mặt nổi là người nhà Tư Kính Vũ, ông ta là người giám hộ của bà ấy.
Cung Dịch trực tiếp cướp người sao?
Chuyện này là ngõ cụt.
Tất nhiên anh đúng.
“Người sai là Tư Kính Vũ.” Cố Kiều Niệm xoay người, ôm lấy gò má Cung Dịch: “Tôi không cho phép cậu suy nghĩ bậy bạ.”
Cung Dịch nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Cũng chỉ có chị, cho dù có như thế nào cũng đều cảm thấy tôi đúng.”
Trong cười mấy năm ngắn ngủi của Cung Dịch.
Có quá nhiều người từng nói, Cung Dịch, anh sai rồi, anh không nên làm thế.
“Đó là bởi vì cậu vốn không hề làm sai.” Cố Kiều Niệm vô cùng đau lòng.
Cô nhẹ nhàng hôn lên mí mắt Cung Dịch một cái, rồi lại hôn lên chóp mũi anh một cái, đôi môi mềm mại, cuối cùng cũng rơi xuống trên môi Cung Dịch.
Lúc này.
Mỗi một động tác của Cố Kiều Niệm đều dịu dàng và ấm áp, cũng là một liều thuốc hay chữa sự tăm tối trong lòng Cung Dịch.
Có thể khiến anh quên hết sạch sẽ toàn bộ những thứ lộn xộn.
Trước mắt anh là thế gian tốt đẹp nhất.
Không có bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì, đáng để anh nghĩ đến.
Anh ôm lấy Cố Kiều Niệm, nói vào tai cô: “Thầy, chúng ta tiếp tục phần đang dang dở hay không, hay bắt đầu lại từ đầu?”
Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng xoa xoa tai Cung Dịch.
Sau đó hôn lên ánh mắt của anh, nói: “Tôi cũng không phải Phượng Cửu Khanh, tôi sẽ không từ chối thịt tình yêu của tôi.”
Phượng Cửu Khanh cũng đối xử với Lãnh Diệc Nhiên như thế.
Không ưỡn ẹo.
Nhưng Cố Kiều Niệm có thể hiểu được trong lòng cô ta đang vướng bận chuyện tình cảm gia đình và mối thù đất nước.
Nhưng cô không giống như thế.
Mặc dù cô không nhớ chuyện trước đây, nhưng cũng không ảnh hưởng tới chuyện này, Cố Kiều Niệm sẽ luôn thiên vị với Cung Dịch.
Tình cảm gia đình và mối thù đất nước gì đó.
Cũng không phải người Lãnh Diệc Nhiên giết,
Tình yêu của anh ta dành cho Phượng Cửu Khanh khắc sâu vào xương tủy trở thành bệnh.
Có thể cướp đoạt mạng sống vì cô ta, cũng có thể bò lổm ngổm dưới chân cô ta làm nô lệ.
Cục cưng như thế.
Nếu như cô ta cũng vừa khéo thích anh ta, có đánh chết cô ta, cô ta cũng không thể từ chối được.
Cung Dịch cười thỏa mãn.
Sau đó lại hôn cô, nói.
“Thế cứ tiếp tục.”
Làm đến ba trận thì ngừng.
Năng lượng anh chủ Cung tích góp đã sẵn sàng tiết ra từ sớm.
Chỉ hận kết thúc công việc quá muộn.
Ngày mai lại bắt đầu quá sớm.
Nếu không anh chắc chắn phải làm hết sức.
Đêm khuya.
Cố Kiều Niệm nằm trên ngực Cung Dịch, vừa mệt moi lại vừa buồn ngủ.
Trong lòng Cung Dịch vui vẻ.
Nắm lấy tay cô đặt bên mép mình, hôn từ ngón cái đến ngón út.
Cố Kiều Niệm yếu ớt, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay anh: “Tiếp tục như thế không được, chị lớn tuổi rồi, e rằng không gánh nổi.”
“Sao?” Cung Dịch im lặng một hồi.
Hôn lên mu bàn tay cô, hôn vô cùng vui vẻ.
“Đến địa điểm tiếp theo lấy cảnh.”
Cố Kiều Niệm rút tay của mình lại, chống người đứng dậy, nhìn Cung Dịch: “Mỗi tuần một lần, những lúc còn lại, cậu ngủ một mình đi.”
“Phòng của tôi hiện giờ đã làm phòng bệnh cho dì Nguyên rồi.”
Cung Dịch có lý chẳng sợ.
“Bớt đi, phòng nhiều thế, cũng không phải chỉ có phòng này.” Cố Kiều Niệm nói xong, lại mềm nhũn yếu thế: “Cung Dịch, cậu không biết mệt sao?”
“Không biết.”
Cung Dịch nói xong còn cười.
“Vui vẻ thì làm sao biết mệt được?”
Cố Kiều Niệm đã cảm khái thể lực này của Cung Dịch vô số lần!
Là thiên phú sao?
“Dù sao, cứ quyết định như thế đi.”
Cố Kiều Niệm nói xong, lại lùi vào trong lòng Cung Dịch.
Cô rất buồn ngủ, cũng rất mệt mỏi.
Nói xong là ngủ thiếp đi ngay.
Cung Dịch nhìn cô, trong mí mắt toàn là ý cười.
Lại hôn lên mí mắt cô một cái.
Sau đó anh cũng không ngủ.
Nhẹ nhàng dời Cố Kiều Niệm ra khỏi ngực mình.
Sau đó đứng dậy, cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Đồng hồ trong phòng khách đang vang lên tích tắc.
Cung Dịch gọi một cuộc điện thoại.
Đối phương nhanh chóng nghe máy.
“Tư Kính Vũ đang điều tra Thi Nhân sao?”
“Đúng thế thưa cậu chủ.”
Tay Cung Dịch đang đặt trên tay vịn ghế sô pha, gõ gõ từng cái.
“Không cần kéo dài thời gian, nói thẳng với ông ta Cố Kiều Niệm là vị hôn thê của Lucifer.” Cung Dịch lạnh như băng nói: “Nếu ông ta muốn đụng đến Lucifer sẽ không từ bỏ ý định.”
“Vâng tôi biết rồi.”
“Ngoài ra, lại xác nhận thêm hai lần nữa, có phải việc chữa trị của Nguyên Giang Vãn đã được sắp xếp ổn thỏa hay không.”
“Cậu chủ cứ yên tâm, người cũng là do tôi chọn, hành trình cũng đã sửa đổi rồi, cho dù Tư Kính Vũ có điều tra thứ cuối cùng ông ta tra ra được đều là hành trình mấy vị bác sĩ này đến lâu đài hoa hồng.”
“Được.”
Ngoài ra… đưa Cố Đức Hạo đi tìm mẹ của cô Cố, dường như có phát hiện.”
“Phát hiện gì?” Cung Dịch lập tức hỏi.
“Dường như đã tìm thấy rừng cam Cố Đức Hạo đã đề cập đến, khu đó không nằm trong khu phát triển, bây giờ vẫn còn rất hoang sơ, nhưng sự thay đổi cũng không nhỏ, xác định vị trí cụ thể vẫn rất khó khăn.”
Cung Dịch rũ mắt xuống.
Động tác gõ gõ lên tay vịn ghế sô pha ngừng lại: “Báo cho Cố Đức Hạo, gần hết một tháng rồi, nếu không tìm được nơi đó sẽ trở thành nghĩa trang của ông ta.”
“Ừ.”
Điện thoại bị ngắt.
Cung Dịch chuẩn bị quay về.
Cửa phòng Tư Hân Nhiễm đột nhiên mở ra.
Cung Dịch nhìn sang.
Chỉ thấy Tư Hân Nhiễm lộ ra một cái đầu.
“Làm gì?”
Cung Dịch lạnh lùng hỏi.
Tư Hân Nhiễm nuốt nước bọt một cái, sau đó bước ra từ khe cửa.
Cung Dịch cũng không hiểu lắm.
Bản thân cô ta có thể tự đẩy cánh cửa ấy ra, tại sao phải cạy cửa sau đó lại đi ra chui ra?
Tật xấu gì đây?
“Anh Cung Dịch, em muốn…” Tư Hân Nhiễm di chuyển đến bên cạnh Cung Dịch.
“Nói cho đàng hoàng, đừng có cà lắm.” Cung Dịch nói.
Tư Hân Nhiễm lầm bầm: “Anh… ánh mắt ăn thịt người đó của anh là nhìn ai… đều… đều mở to.”
Đúng thế, cà lăm càng nhiều hơn.
Cung Dịch: “…”
Bình thường lúc nể mặt Cố Kiều Niệm.
Tư Hân Nhiễm thậm chí còn nhảy cẫng lên mắng Cung Dịch.
Bây giờ trái lại là biết kính sợ.
“Em muốn nói…” Tư Hân Nhiễm hít sâu một hơi: “Hay là anh vẫn nên đưa bọn em đi đi, em sợ sẽ làm liên luỵ đến chị Cố.”
Cung Dịch nhìn Tư Hân Nhiễm một cái.
“Biết rằng sẽ làm liên luỵ đến cô ấy, tại sao ban đầu còn đến tìm cô ấy?”
Tư Hân Nhiễm run rẩy, sau đó lại tủi thân nói: “Thế… em còn cách nào khác sao… em cũng không thật sự giúp bạn bè của em.”
Cung Dịch sợ cô ta sẽ khóc, bất lực thở dài một cái: “Các người không cần phải đi đâu cả. Tư Kính Vũ cũng không tìm được Thi Nhân vì các người.”
Nước mắt Tư Hân Nhiễm đã cuộn quanh hốc mắt, sắp rơi xuống.
Sau khi nghe xong, nước mắt cũng nhanh chóng chảy ngược về, lập tức ngẩng đầu: “Sao?”
Cung Dịch đứng dậy.
Nhanh chóng cao hơn Tư Hân Nhiễm một cái đầu.
Anh từ trên cao nhìn xuống Tư Hân Nhiễm đang ngửa đầu nhìn anh.
“Là anh cố ý để Tư Kính Vũ tìm thấy Thi Nhân đấy.”