Tuy Nghiêm Trình Thành là fans của Cố Kiều Niệm nhưng nếu để anh ấy lựa chọn giữa Cung Dịch và Cố Kiều Niệm, anh ấy chắc chắn sẽ lựa chọn Cung Dịch.
Nhìn Cung Dịch yêu thương Cố Kiều Niệm một cách chu đáo như vậy, đột nhiên trong lòng anh ấy sinh ra một nỗi bất an.
"Được, tôi lập tức bảo người đi sửa lại." Nghiêm Trình Thành nói xong, lại hỏi một câu: “Cung Dịch, Kiều Kiều đối xử với cậu thế nào? ”
Cung Dịch liếc nhìn anh ấy: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Thì anh đây muốn hiểu rõ tình hình chứ sao, dù gì đây cũng là lần đầu tiên cậu yêu đương..." Nghiêm Trình Thành cười ha hả.
"Cô ấy tốt với tôi lắm." Cung Dịch xoay người nhìn về phía Cố Kiều Niệm đang chụp ảnh ở tầng dưới: “Cô ấy không nỡ để tôi phải chịu ấm ức dù chỉ một chút.”
Nghiêm Trình Thành trầm ngâm mất một lúc, lỡ đóng vai người cha lo lắng cho con rồi, một hai câu sao có thể khiến anh ấy bỏ qua.
"Ví dụ như?" Nghiêm Trình Thành tiếp tục hỏi.
"Thôi bỏ đi." Cung Dịch phủi bụi trên áo khoác của Nghiêm Trình Thành: “Tôi sợ cậu nghe xong sẽ chết luôn ở chỗ này mất.”
Nghiêm Trình Thành: "..."
"Mau chóng làm xong mũ phượng đi." Nói xong, Cung Dịch xoay người rời đi.
Nghiêm Trình Thành đứng im tại chỗ.
"Sợ tôi chết ở đây ư, tố chất tâm lý của tôi kém như vậy sao?" Nghiêm Trình Thành nói thầm.
Hình như anh ấy đã quên mất, vừa rồi lúc đứng trên tầng xem hai người chụp ảnh, người hét lên muốn thở oxy là ai nhưng… nói Nghiêm Trình Thành dễ vui vẻ hơn so với người khác cũng không phải là không có lý do.
Ví dụ như lúc này, anh ấy nhìn theo hướng Cung Dịch rời đi, sau đó cười hì hì.
Nhìn chằm chằm vào hai má lúm đồng tiền trên khóe miệng, anh ấy vui mừng nói: "Còn biết lo lắng tôi sẽ chết ở đây, tình cảm càng ngày càng phong phú rồi, không tồi, không tồi."1
...
Cung Dịch trở lại trường quay, anh đứng nép mình trong bóng tối, lặng lẽ xem Cố Kiều Niệm chụp ảnh.
Cố Kiều Niệm đứng một mình thật sự rất ngầu.
Bộ đồ này của Hoàng hậu khiến mỗi một cử chỉ của cô đều có khí thế tựa như đang làm chủ bốn phương, chiếm trọn sông núi.
Bạn nói cô là nữ đế cũng đúng.
Cung Dịch đã được chứng kiến rất nhiều dáng vẻ của Cố Kiều Niệm, dáng vẻ lưu manh pha chút mạnh mẽ nhưng vẫn mềm mại trong đêm đầu tiên, dáng vẻ ngọt ngào xinh đẹp như một quả đào mật trong quảng cáo hay là dáng vẻ mong manh, mềm yếu kết hợp với sắc mặt trắng bệch trước ống kính, cùng với dáng vẻ vô quyến rũ chết người của PD Cố, còn có khi cô là kim chủ, là chị gái, là chiếc bánh ngọt ngon miệng của anh.
Cung Dịch thích mọi dáng vẻ của cô, rất thích.
Anh cũng thích dáng vẻ trước mắt này.
Nghĩ đến sau này, anh sẽ đi cùng cô từ niên thiếu đến khi bạc đầu với thân phận hoàn toàn mới, Cung Dịch lại càng thích hơn.
Chàng thiếu niên nhìn cô gái mình yêu với đôi mắt tràn đầy tình yêu, đâu đâu cũng là sự dịu dàng.
...
“OK! Xong rồi!”
Hoàn thành công việc, thợ chụp ảnh hét lớn một tiếng, kéo Cung Dịch trở lại hiện thực ồn ào.
Cố Kiều Niệm lễ phép nói lời cảm ơn với nhân viên công tác, sau đó lần lượt chào hỏi với đạo diễn, thợ chụp ảnh và nhà sản xuất rồi mới đi về phía Cung Dịch.
Thực tế thì không phải cô định đi về phía Cung Dịch mà do Cung Dịch đứng ngay trên đường trở về phòng trang điểm của cô.
"Tôi đi trước đây."
Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch.
"Ừm." Cung Dịch gật đầu: “Mau gỡ cái này ra.”
"Biết rồi." Cố Kiều Niệm gật đầu.
Nói xong, cô lập tức đi theo vô số nhân viên.
Lúc tháo bỏ mũ phượng, Cố Kiều Niệm mơ hồ nghe thấy tiếng cổ mình kêu răng rắc.
"Tổ phim có tâm ghê, thứ này dùng vật liệu thật chắc!" Chu Chu cầm lấy mũ phượng nặng đến kinh ngạc.
Từ xưa đến nay, Cố Kiều Niệm luôn là người chuyên nghiệp, bình thường có bảo cô đeo một chiếc đồng hồ hay chiếc lắc tay thôi cô cũng chê nặng nhưng đến lúc quay phim, bị mũ phượng nặng như này đè lên, ai cũng kêu mệt nhưng cô lại không nói gì.
Cô thử xoay cổ, hơi lo lắng cho việc chụp ảnh của Cung Dịch.
"Bên chỗ Cung Dịch đã bắt đầu chụp chưa?" Cố Kiều Niệm hỏi nhân viên tổ phim đang đứng bên cạnh.
"Phải đổi cảnh nên không nhanh thế đâu." Nhân viên trả lời.
Cố Kiều Niệm rủ mí mắt, trầm tư suy nghĩ khoảng một giây.
"Tóc tôi cứ búi tạm lên là được." Cô vừa nói vừa vươn tay tự tháo mi giả.
Tháo mi giả xong, lớp trang điểm không còn đậm như trước nữa.
Tóc cô bị tóc giả ép cho phẳng lì.
Thợ trang điểm chỉ cần sửa một chút đã khôi phục lại mái tóc xõa tung lúc bình thường.
Sau đó, Cố Kiều Niệm đi thay bộ đồ trên người ra, nhanh chóng mặc lại bộ quần áo giản dị của mình.
"Chị vội vội vàng vàng như vậy để làm gì?" Chu Chu khó hiểu: “Buổi tối đâu có việc gì khác.”
"Đi xem Cung Dịch chụp ảnh thế nào."
Đáng lẽ Cố Kiều Niệm có thể về luôn nhưng cô thật sự không yên tâm về Cung Dịch.
Chu Chu: "..."
Nhiều nhân viên đang nhìn như vậy, Chu Chu không thể ngăn cản cô.
Thoải mái đi xem diễn viên đóng chung chụp ảnh cũng hợp tình hợp lý nhưng cô ấy mà ngăn cản thì lại giống như có tật giật mình.
"Chị cứ chiều Hách Tiểu Điềm đi, biết em ấy thích Cung Dịch nên cố tạo cơ hội cho em ấy ngắm cậu ấy đúng không?" Chu Chu cố ý nói.
Hách Tiểu Điềm còn tưởng là thật.
"Kiều Kiều là tốt nhất trên đời!" Hách Tiểu Điềm tựa vào vai Cố Kiều Niệm, vẻ mặt đầy nịnh nọt.1
Chu Chu: "..."
Cô gái ngốc ngốc nhất thế giới!
...
Cung Dịch không thích đám đông, càng không thích bị nhiều người vây quanh như vậy nhưng anh là người có thiên phú, cho dù không thích đến mấy cũng có thể làm tốt mọi chuyện.
Cung Dịch là người mới, mặc dù hiện tại nhân khí không tệ nhưng giới giải trí chính là chiến trường danh lợi mà mỗi người đều biết nịnh bợ.
Có thể thấy lúc Cố Kiều Niệm lên chụp, việc đổi cảnh được tiến hành rất nhanh nhưng đến lượt Cung Dịch thì rõ ràng là chậm hơn rất nhiều.
Cho tới khi Cố Kiều Niệm thay quần áo xong và chạy tới, Cung Dịch chỉ vừa mới đứng trước phông chụp ảnh.
Gương mặt anh vốn không có cảm xúc nhưng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Cố Kiều Niệm đang đứng trong góc, nhẹ nhàng vẫy tay với mình.
Cô lộ ra mấy đốt tay bên ngoài ống tay áo, giống hệt một chú mèo con, trông thật đáng yêu.
Bởi vì có Cố Kiều Niệm, trong nháy mắt đám người kia cũng không còn đáng ghét nữa.
Cung Dịch còn tưởng Cố Kiều Niệm tẩy trang xong sẽ rời đi luôn nhưng không ngờ cô sẽ quay lại xem mình chụp ảnh.
Lượt chụp ảnh tiếp theo tiến hành rất trơn tru.
Không lâu trước khi kết thúc.
"Cung Dịch, cảm giác với ống kính của cậu rất tốt." Đạo diễn nghiêm túc khen ngợi: “Nhưng về sau vẫn phải tập luyện khống chế biểu cảm trên gương mặt và ánh mắt nhiều hơn, cậu có dẫn theo giáo viên dạy diễn xuất vào tổ phim không?”
"Có." Cung Dịch gật đầu.
"Vậy thì được, thời gian cho các cậu chuẩn bị không nhiều lắm, sau khi khởi quay, tôi không quan tâm vì lí do gì mà cậu vào được tổ phim. Trong tổ phim của tôi, nhiệm vụ quan trọng nhất của một diễn viên là diễn tốt cảnh quay của mình, diễn không tốt, cho dù là con trời cũng chẳng có tác dụng gì." Đạo diễn nghiêm khắc nói.
"Tôi hiểu." Cung Dịch vẫn nói ngắn gọn như trước.
"Cung Dịch, hôm nay cậu vất vả rồi, hẹn gặp lại trong buổi đọc kịch bản ở thành phố Dung." Nhà sản xuất Dương nhìn Cung Dịch đầy vẻ từ ái.
Đây là cây rụng tiền của cô ấy, cây rụng tiền đẹp trai của cô ấy.
"Được." Cung Dịch lễ phép lên tiếng, sau đó lại nhìn về phía Cố Kiều Niệm nhưng lúc anh nhìn sang thì cô đã đi mất.
Cố Kiều Niệm ít nhiều vẫn có chừng mực.
Không phải có câu nói thế này sao?
Thích chính là làm càn nhưng yêu lại là kiềm chế.
Nếu giờ cô và Cung Dịch công khai sẽ không có lợi cho cả hai.
Vì vậy, cô phải biết điểm dừng, bảo vệ bản thân, cũng bảo vệ Cung Dịch.